Đệ Nhất Lang Vương

Chương 310: Chương 310: Nghiệp quật




Ở cổng bệnh viện, hộ vệ nhà họ Mạnh đã nằm xuống vô số.

Nhưng… Hộ vệ nhà họ Dương cũng không còn là bao. Ánh mắt Dương Sơn nghiêm nghị nhìn về phía trước, ông ta không biết tình hình trong bệnh viện lúc này là như nào.

Chỉ có điều… Ông ta biết rằng, ở trong bệnh viện có cậu chủ, có bố mình thì Dương Kiếm và Cẩm Tú sẽ không có chuyện gì.

Đột nhiên, những tiếng bước chân dồn dập đi về phía bệnh viện.

Dương Sơn ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài, ánh mắt căng thẳng.

Lại là ai nữa đây?

Sau đó… Đứng chắn thân mình ở trước cổng bệnh viện.

Hộ vệ còn lại của nhà họ Dương khi nhìn thấy gia chủ nhà mình như vậy thì lập tức đứng chắn phía trước gia chủ.

Trong ánh mắt họ đều là sự kiên định, còn mang theo sát khí.

Dương Sơn ngẩng đầu nhìn về phía cao ốc bệnh viện.

Dương Sơn tự nhủ ‘Có tôi ở đây thì sẽ không có con ruồi nào bay ra bay vào được”.



Ở bên ngoài phòng phẫu thuật, trên hành lang dài, hộ vệ nhà họ Mạnh bao vây chặt hộ vệ nhà họ Dương.

Hai nhóm người, không bên nào chịu nhường bên nào.

Nhất thời, không khí trở nên vô cùng căng thẳng.

“Mạnh Nham! Mau dừng tay, bây giờ hối hận thì vẫn kịp đấy”.

“Tôi thật lòng khuyên anh!”

“Đừng để đến lúc đó, hối hận không kịp đâu”, Dương Chấn Hoa chau mày, cảnh cáo Mạnh Nham bằng ánh mắt nghiêm nghị.

Từng là quản gia của nhà họ Lý, Dương Chấn Hoa biết rõ thân phận thật sự của Vu Kiệt có sức mạnh khủng bố đến mức nào?

Mạnh Nham nhìn Dương Chấn Hoa, khóe miệng nhếch lên, bật cười một tiếng.

“Lão già này! Ông coi thường Mạnh Nham này quá đấy”.

“Ông coi thường nhà họ Mạnh thế sao?”

“Đừng nói là Hương Thành, ngay cả khu vực Đông Lục đều coi Mạnh Nham và nhà họ Mạnh tôi là đầu tàu”.

Mạnh Nham khinh bỉ, giọng nói cố tình nói cao lên, giơ tay chỉ về Vu Kiệt rồi nói với Dương Chấn Hoa: “Ông nghĩ, một thằng phế vật này thì có năng lực gì mà khiến tập đoàn Mạnh Thị hùng mạnh của tôi đóng cửa”.

“Ha ha! Lẽ nào vì thằng khốn này là cháu rể của ông?”

“Ông tưởng tôi chưa điều tra sao? Lão già kia!”

“Lại dám bịa ra câu chuyện này để gạt tôi, đúng là nực cười. Nhà họ Dương của ông có là gì trước mặt nhà họ Mạnh tôi đâu”.

Dương Chấn Hoa thu lại sắc mặt, không khuyên ông ta nữa mà lạnh lùng nói: “Anh không coi nhà họ Dương tôi ra gì là vì anh cao ngạo”.

“Nhưng, người thanh niên này là người mà anh không bao giờ động vào được đâu”.

“Ha ha…”.

“Đừng nhiều lời nữa, ông tưởng tôi không biết ông đang cố tình kéo dài thời gian sao?”

Sau đó ánh mắt Mạnh Nham trở nên sắc bén hơn rồi quát: “Đồ khốn kia! Chỉ cần bây giờ mày quỳ xuống xin lỗi tao rồi tự phế hai chân của mày, nếu không thì…”, lúc này ánh mắt của Mạnh Nham quét nhìn về phía Vu Kiệt.

“Nhà họ Dương và mày… Hôm nay sẽ mất mạng tại đây”.

“Nói xong rồi sao?”, trên mặt Vu Kiệt không nhìn ra bất cứ biểu cảm nào, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Mạnh Nham.

“Sao?”

“Mày còn định ra vẻ gọi điện thoại để tập đoàn Mạnh Thị của tao đóng cửa sao?”

“Ha ha! Chết đến nơi rồi…”, chỉ thấy Vu Kiệt không thèm để ý đến sự ngông cuồng của ông ta, anh chỉ chậm rãi lấy điện thoại ra, nhấc gọi đến một số.

“Trong vòng mười phút, tôi muốn nhà họ Mạnh ở khu vực Đông Lục phải sụp đổ”.

Sau đó… Anh cúp điện thoại luôn. Truyện hay luôn có tại [ TRUMtruye n.CO M ]

“Bố nào con nấy! Ông nhất định phải trả giá thê thảm cho hành động hung ác của con trai mình”, Vu Kiệt lạnh lùng nói.

“Ha ha… Ha ha…”, Mạnh Nham thấy Vu Kiệt thật sự lấy điện thoại ra gọi thì không kìm nổi mà bật cười thành tiếng.

“Ha ha… Ha ha…”.

“Quả nhiên… Là người nhà của nhau có khác…”.

“Một cuộc điện thoại là muốn tập đoàn của tôi sụp đổ sao?”

“Đùa cái gì vậy?”, tiếp đó ông ta đột nhiên thu lại nụ cười, mặt mày dữ tợn.

“Dựa vào thằng khốn nhà mày sao?”

“Tưởng mày đang nằm mơ sao?”

“Phải rồi! Không phải là mày không biết, nhà họ Đổng căn bản không phải là đối thủ của tao chứ?”, Mạnh Nham nhìn Vu Kiệt với ánh mắt bỡn cợt.

Mạnh Nham tưởng rằng cuộc điện thoại ban nãy là Vu Kiệt gọi cho nhà họ Đổng nên lúc này đang nghĩ trong đầu là nên xử lý cái tên đã đánh gãy hai chân của con trai mình như thế nào?

“Mạnh Nham!”

“Đại nạn sắp ập xuống đầu rồi!”

“Cậu ấy sẽ khiến anh biết, thế nào gọi là nghiệp quật?”

“Mạnh Nham! Báo ứng của anh sắp đến rồi”, Dương Chấn Hoa quát lớn với Mạnh Nham.

Ánh mắt Mạnh Nham lạnh lùng nhìn Dương Chấn Hoa, mồm nói với giọng khinh bỉ: “Lão già, ông vội gì chứ?”

“Yên tâm đi! Tôi cũng sẽ không tha cho nhà họ Dương các ông đâu”.

“Đợi tôi xử lý xong thằng chó chết này thì sẽ đến lượt các người”.

“Ha ha… Ha ha…”, Mạnh Nham cười điên cuồng, trong ánh mắt cũng chứa đầy vẻ phẫn nộ.

Đặc biệt lúc ông ta nhìn thấy con trai Mạnh Long của mình đang nằm trong vũng máu nên trong lòng càng phẫn nộ hơn.

“Tôi đã không còn tâm trạng đùa giỡn với các người nữa”.

“Người đâu!”

“Ra tay!”

Lệnh vừa phát ra, hộ vệ nhà họ Mạnh đều như cung đã gài sẵn, thoát cái rút gậy sắt ở hông rồi vung tay lên…

Dương Chấn Hoa thấy trong lòng căng thẳng.

“Toi rồi!”, Mạnh Nham đúng là tự tìm cái chết cho mình…

Ông ta nắm chặt tay, lúc này chuẩn bị ra tay không tiếc giá gì mà bảo vệ cậu chủ.

Mạnh Nham cười lạnh một tiếng nhìn Vu Kiệt, dường như nhìn thấy cảnh tượng Vu Kiệt bị đánh gãy hai chân rồi quỳ trước mặt mình cầu xin tha mạng.

Nhưng đúng lúc này…

Đúng lúc này…

“Ting ting ting”, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Thoắt cái, hành lang yên tĩnh lạ thường, mọi người đều nhìn điện thoại trong tay Mạnh Nham.

Dường như đám người kia đang chờ đợi thứ gì đó? Còn nhóm người còn lại dường như không muốn chờ đợi gì.

Chỉ thấy Mạnh Nham chau mày, ngây người tại chỗ.

Ông ta cúi đầu chậm rãi lấy điện thoại ra, lướt màn hình rồi đặt bên tai.

Tiếp đó, trong điện thoại đột nhiên truyền lại một giọng nói lạnh băng khiến Mạnh Nham nghe rõ mồn một.

“Gia chủ Mạnh! Chuyện lớn rồi… Ông ở Hương Thành…”.

“Tất cả sản nghiệp của ông ở Hương Thành đều đột nhiên bị đóng băng rồi”.

“Cái gì?”, một thông tin ngay lập tức khiến sắc mặt Mạnh Nham biến đổi.

“Chuyện gì vậy?”, Mạnh Nham quát lớn.

“Là… Là giám đốc chi nhánh ngân hàng đích thân hạ lệnh, nói… Nói là tiền của ông có năm vấn đề nên mới…”.

“Không biết tại sao lại tìm ra vấn đề đó nên đã đóng băng sản nghiệp của ông rồi”.

“Còn sản nghiệp của con trai Mạnh Long của tôi thì sao?”, Mạnh Nham vội hỏi.

“Gia… Gia chủ…”, đầu dây bên kia mặt mày ủ rũ ấp úng nói.

“Gia chủ… Chính vì sản nghiệp của cậu chủ ở khu đèn đỏ ở Hương Thành phát hiện ra vấn đề”.

“Cái… Cái gì? Sao có thể thế được?”, Mạnh Nham hỏi với giọng không tin.

Sản nghiệp ở khu đèn đỏ là một trong những sản nghiệp kiếm được tiền nhanh nhất trong sản nghiệp nhà họ Mạnh.

Luôn là lĩnh vực mà Mạnh Long nắm chắc nhất. Sao lại có vấn đề được?

Làm sao có thể…

“Gia chủ…”, đầu dây bên kia lại khóc lóc nói: “Chính vì cậu chủ… Cậu chủ…”.

“Mau nói!”, Mạnh Nham quát lớn, ông ta đã không còn đủ kiên nhẫn nữa rồi.

“Cậu chủ buôn bán chất cấm ở khu đèn đỏ, đây mới chính là vi phạm pháp luật đấy ạ”.

Mạnh Nham sau khi nghe xong thì trong lòng run rẩy.

Là người làm kinh doanh, tất nhiên ông ta biết chất cấm này là thế nào?

Chỉ thấy biểu cảm trên mặt ông ta thay đổi, rồi từ từ trừng mắt, sau đó ông ta như ngây người tại chỗ. Cuối cùng mặt mũi méo mó chớp chớp mắt.

Mạnh Nham bắt đầu điên cuồng lùi về sau, quát lớn như một kẻ điên: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.