Đệ Nhất Lang Vương

Chương 50: Chương 50: Đánh cược




Sáng sớm hôm sau, trong giới thượng lưu Giang Thành đã truyền đi một thông tin cực kỳ quan trọng.

Ông cụ của nhà họ Đổng, một gia tộc hào môn thượng lưu hạng nhất sẽ tổ chức tiệc mừng sinh nhật vào hai ngày tới, mời con cháu của những gia tộc hạng ba trở lên và những nhân vật tinh hoa của xã hội tới dự tiệc, đồng thời, trong buổi tiệc mừng sinh nhật này cũng sẽ tuyên bố một tin tức vô cùng quan trọng!

Từng được xếp hạng Tứ đại tài tử với danh hiệu “Tây Đổng Sinh”, cậu chủ của nhà họ Đổng sẽ tiếp nhận vị trí người thừa kế trong ngày hôm đó, và sẽ bắt đầu tham gia vào giải quyết hết tất cả các công việc liên quan của gia tộc!

Thông tin này vừa ra, lập tức gây nên một làn sóng lớn.

Tứ đại tài tử Tây Đổng Sinh, danh hiệu này từ năm năm trước đã vô cùng nổi tiếng.

Ngoài tài năng của Đổng Sinh ra, điều quan trọng hơn chính là sức ảnh hưởng của ba vị tài tử khác đến toàn Tỉnh, nhất là vị Bắc Mộ Hàn, đường đường là người thừa kế đời thứ ba của nhà họ Mộ, một gia tộc thượng lưu hạng hai của thủ đô, mặc dù tuổi còn rất trẻ nhưng đã trở thành một nhân vật nổi bật trong giới thanh niên của thủ đô, trừ những người thừa kế của gia tộc thượng lưu hạng nhất ra.

Hai vị còn lại thì càng không cần phải nói, trong lĩnh vực của mình mỗi người đều có sức kêu gọi tuyệt đối.

Mà ở Giang Thành, cũng vì có được vị tài tử Đổng Sinh này nên lúc đó mới được vang danh khắp cả nước.

Nhưng mấy năm trước, vị Đổng Sinh này không phải đã gặp tai nạn xe cộ, tàn phế rồi hay sao?

“Haiz, ông cụ nhà họ Đổng có phải lẩm cẩm rồi không, Đổng Sinh không phải là tên tàn phế hay sao? Lại để một tên tàn phế kế thừa cơ nghiệp của nhà họ Đổng?”

“Không biết, việc này liên quan gì đến anh, anh tưởng là nhà họ Đổng nói ai cũng có thể đến tham gia thì anh được đi à? Thôi được rồi đó! Chỉ có người nào nhận được thiệp mời thì mới được đi, nếu như đã không vào được thì chúng ta còn đoán mò làm cái gì?”

“Đúng vậy, hơn nữa tôi còn nghe nói, vị Đổng Sinh này dường như gặp được kỳ ngộ nào đó, hai chân đã được chữa khỏi rồi!”

“Có thật không?”

“...”, các thể loại nghị luận, tranh luận nổi lên không dứt.

Đồng thời, ngày hôm đó cũng có không ít gia tộc nhận được thiệp mời, trong đó cũng bao gồm cả nhà họ Cao, nhà họ Lãnh, nhà họ Hoa.

Mạnh Hải cũng nhận được thiệp mời, hơn nữa người đưa thiệp chính là Đổng Sinh.

“Cậu chủ Đổng đích thân đến gửi thiệp mời cho tôi, tôi quả là vừa mừng vừa lo!”

Bên ngoài phòng bệnh, sắc mặt Mạnh Hải vừa kinh ngạc vừa vui mừng, không ngờ được mình chẳng qua chỉ là một Giám đốc của chi nhánh ngân hàng thôi mà cũng có tư cách tham gia vào tiệc mừng sinh nhật của nhà họ Đổng.

“Không cần bận tâm, sau buổi tiệc sinh nhật này, tôi đại khái sẽ nắm hết nguồn tình báo của nhà họ Đổng, đến lúc đó việc tìm kiếm vị thần kia hẳn là sẽ nhanh hơn rất nhiều, sau này ông đi theo tôi làm việc, những buổi tiệc kiểu này ắt sẽ phải tham gia”.

Nói xong, Đổng Sinh mặc bộ đồ vest xoay người lại.

Trên mặt anh ta đã không còn vẻ u uất buồn bã nữa, vừa sáng sớm sau khi thông qua kết quả kiểm tra của các chuyên gia, anh ta – đã hoàn toàn bình phục.

Tin tức này giống như được tái sinh vậy, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã lan truyền trong khắp nhà họ Đổng, tin tức người thừa kế cũng không có gì bất ngờ mà xuất hiện trên khắp các mặt bàn của mỗi một người ở thành phố này.

Mạnh Hải cảm động vô cùng, quỳ một chân xuống trước mặt Đổng Sinh: “Được làm việc cho cậu chủ Đổng, tôi có chết cũng không từ”.

“Được rồi, đứng dậy đi! Tôi đi trước đây”.

“Cậu chủ Đổng đi cẩn thận!”

...

Trong một nhà hàng ăn của khu Quảng Trường Mới tại Giang Thành, lượng khách đến vẫn đông như hôm qua.

Dương Cẩm Tú xách theo túi lớn túi nhỏ đựng quần áo mới bước vào trong nhà hàng, đặt đống túi đó xuống liền lấy ra từng bộ váy đứng trước gương rồi ướm lên người.

Dương Kiếm đang chơi điện tử trên điện thoại của mình thấy vậy, rồi, lại bệnh cũ tái phát rồi!

Haiz!

Quả nhiên, tình yêu chính là một liều thuốc độc, sẽ khiến con người ta thay da đổi thịt, biến thành một con người khác.

“Em gái yêu dấu, thẻ của anh sắp bị em cà cháy luôn rồi, em không thể ngừng lại một chút được sao?”, Dương Kiếm mặt mày khổ sở, năn nỉ cầu xin.

“Im miệng!”

Dương Cẩm Tú lườm anh ta một cái: “Không thấy em đang thử đồ à?”

“...”, Dương Kiến.

“Được rồi! Anh hỏi em, hôm nay mặc đẹp như thế, có phải là lại đi gặp anh đẹp trai hôm qua không, anh đã giúp em điều tra xong rồi, người này là Vu Kiệt mới ra tù cách đây không lâu, trong nhà chỉ có một người anh trai tên Vu Sơn, còn là con rể ở rể, em mà ở chung với anh ta, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp gì đâu!”

Vừa nghĩ đến qua hai ngày nữa, bố sẽ phái người đến đây, Dương Kiếm liền cảm thấy mình vẫn nên xoá bỏ cái suy nghĩ này của em gái mình thì hơn.

Nghe vậy, sắc mặt Dương Cẩm Tú đanh lại, cảm xúc đột nhiên trở nên sa sút, chiếc váy đang cầm trong tay cũng chẳng còn đẹp nữa.

“Anh là cái đồ miệng quạ, làm sao mà anh biết sẽ không có kết quả tốt, em thích anh ấy, như vậy còn chưa đủ hay sao?”

“Thôi được rồi! Em cũng đã lớn rồi, đừng có ngây thơ như hồi nhỏ nữa, thực sự đến ngày đó thì em sẽ phải đưa anh ta về nhà chứ! Em cảm thấy bố sẽ chấp nhận một người đã từng ngồi tù làm con rể của nhà họ Dương hay sao?”

“Hơn nữa, anh trai của người này lại là con rể ở rể của một gia tộc nổi danh của Giang Thành, bất luận là bối cảnh gia đình hay là danh tiếng, đều không thể mang đến lợi ích cho nhà họ Dương, thậm chí còn ảnh hưởng đến sự phát triển của nhà họ Dương, cho nên, lời anh nói, không phải là đang nói chơi với em!”

Biểu cảm của Dương Kiếm rất nghiêm túc, đừng thấy anh ta cả ngày chỉ biết chơi bời khắp nơi, chẳng làm nên trò trống gì, giống như một vị vương gia nhàn tản, nhưng nếu như hiểu được nỗi khổ của anh ta, thì sẽ biết, anh ta là đang cố gắng để hưởng thụ sự tự do.

Hôn nhân của anh ta, chỉ là một công cụ dùng để ràng buộc với lợi ích của gia tộc.

Thay vì lãng phí thời gian tìm kiếm tình yêu, không bằng tranh thủ thời gian mà hưởng thụ sự vui vẻ của cuộc sống!

Dương Cẩm Tú nhíu mày càng sâu.

Cô ấy hiểu!

Cũng biết!

Nhưng cô muốn phản kháng một chút, bất kể ra sao, cô ấy đều muốn theo đuổi vị bạch mã hoàng tử chỉ thuộc về mình.

Với tính cách bướng bỉnh, hai mắt cô đột nhiên kiên định hẳn lên: “Em không quan tâm, cuộc đời này của em chỉ gả cho người mà em yêu, bất kể anh ấy có thân phận gì, trước đó đã từng làm gì, chỉ cần cả hai yêu nhau thì sẽ có tương lai, cho dù nhà họ Dương không đồng ý, vậy cùng lắm thì em sẽ không đi đăng ký kết hôn, nhưng em sẽ ở bên cạnh anh ấy!”

“Cái này…”.

Thế này là sao!

Không đi đăng ký thì còn gọi gì là kết hôn.

Dương Kiếm ý thức được em gái mình lần này thực sự đã rơi vào lưới tình rồi.

Anh ta nghĩ một hồi sau đó tạt nước lạnh nói: “Được, vậy anh hỏi em, cái tên Vu Kiệt đó có thích em không?”

“...”, Dương Cẩm Tú.

“Em…”.

Cô do dự một hồi: “Có lẽ cũng thích! Nếu không chú ấy sẽ không cứu em hai lần, chú thực sự là một người rất tốt…”.

“Nhưng em cũng không xác định được là anh ta có thích em hay không, không phải sao?”, Dương Kiếm tặng thêm một đao, khẽ dừng lại rồi tiếp tục nói: “Anh là đàn ông, anh càng hiểu rõ đàn ông hơn em, ánh mắt của tên Vu Kiệt kia khi nhìn em, rất sạch sẽ, em muốn biết điều này có ý nghĩa gì không?”

“Ý nghĩa gì?”, Dương Cẩm Tú hỏi.

“Thứ nhất, anh ấy không có bất kỳ suy nghĩ gì với em, cho nên khi nhìn em sẽ không khác gì với người khác. Thứ hai, anh ấy có thể che giấu rất kỹ cảm xúc của mình, không biểu lộ lên mặt, loại người như vậy có tố chất tâm lý rất mạnh mẽ, ắt phải là một nhân vật đỉnh chóp của một tầng lớp nào đó, đến anh cũng không làm được”.

Nhưng theo như những gì anh điều tra được, nguyên nhân cái tên Vu Kiệt này phải ngồi tù hình như cũng không vẻ vang gì lắm, cho nên loại thứ hai hầu như có thể loại bỏ, cho nên…”.

“Anh nói dối!”

Dương Cẩm Tú tức giận chu môi.

“Vậy em có thể hẹn anh ấy đi xem phim, xem anh ấy có đồng ý không?”, Dương Kiếm cười hỏi.

Dương Kiếm quả thực là đang nói dối, anh ta chỉ điều tra được Vu Kiệt từng ngồi tù, nhưng không biết vì sao lại phải ngồi tù, dù gì thì mối quan hệ của cũng không được rộng, không thể vươn tới được những chỗ có thông tin cao cấp hơn, nhưng ánh mắt của Vu Kiệt mà anh nói đến thì là sự thật”.

“Hẹn thì hẹn, hừ, chú chắc chắn là thích em, nếu không tối hôm qua cũng sẽ không bị em chọc cười, anh xem đi…”.

Dương Cẩm Tú lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Vu Kiệt.

“Chú, cùng nhau đi xem phim nhé?”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.