Dương Cẩm Tú vừa thẹn thùng vừa có chút sợ hãi!
Dựa theo những đôi yêu nhau thì khi chủ động mời đi xem phim sẽ là phái nam, nhất là khi còn chưa trở thành một cặp, nhưng ngược lại Dương Cẩm Tú lại là người chủ động trước.
Chú sẽ từ chối sao?
Không thể nào!
Con người của chú tốt lắm mà.
Thế nhưng chú có biết cô thích chú không, chú ấy có cố ý trốn tránh không trả lời tin nhắn không?
Chưa nhận được hồi âm nhưng trái tim Dương Cẩm Tú đã đập loạn xạ lên.
Bên ngoài cô bình tĩnh ngồi vào chỗ đợi, nhưng trên thực tế đã sốt ruột lắm rồi. Cô vừa lướt điện thoại vừa hỏi bạn xem có phim điện ảnh nào phù hợp cho các cặp đôi xem không.
Mỗi lần lướt đến một bộ phim thì cô lại tra trên website, xem thử phần giới thiệu và bình luận của bộ phim này. Cô ước gì có thể chuẩn bị tất cả mọi thứ tới mức hoàn mỹ.
Nhưng cô không biết là lúc này Vu Kiệt đã bước lên một chiếc xe buýt để đến nông thôn rồi.
Bởi vì nơi Vu Kiệt đến khá xa xôi, vì vậy tín hiệu điện thoại vô cùng yếu, hơn nữa đêm qua lại quên sạc pin, nên việc anh nhận được tin nhắn là rất khó. Trên đường đi anh cũng chìm vào giấc ngủ.
Cùng lúc đó, bên ngoài bệnh viện hàng đầu thành phố Giang Thành, hai chiếc xe jeep có biển số đến từ thủ đô đỗ ở cửa lớn bệnh viện.
Mười người đàn ông mặc vest đen bước xuống xe, bọn họ đeo kính râm, khí thế uy nghiêm, ai nấy đều chịu sự huấn luyện nghiêm khắc.
Đứng ở giữa là một người có biệt danh là Ưng, anh ta chính là điệp viên hàng đầu trong hệ thống tình báo của công ty Điệp Viên nhà họ Lý, cũng là cao thủ được ông cụ Lý công nhận nhất. Anh ta dẫn chín vệ sĩ nhà họ Lý tiến vào bệnh viện.
Cách đó mười mét, viện trưởng bệnh viện đứng đầu thành phố Giang Thành vội vàng hấp tấp dẫn một đám chủ nhiệm chuyên gia chạy xuống nghênh đón.
Wow!
Là nhà họ Lý ở thủ đô!
Đây là một trong bốn gia tộc hạng một cường thịnh nhất trong thủ đô. Một viện trưởng trong bệnh viện bé nhỏ như ông ta hoàn toàn không dám xem thường.
Hơn nữa ông ta còn nhận được tin tức rằng lần này nhà họ Lý phái người đến thành phố Giang Thành là vì cháu đích tôn từng nghẹt thở nên bị đưa khỏi thủ đô vào hai mươi sáu năm trước!
Những người biết về nhà họ Lý không ai không biết ba chữ “cậu chủ đích tôn” kia có ý nghĩa như thế nào.
Một ngày nọ đời thứ ba trẻ tuổi của nhà họ Lý đẻ được một đứa con trai!
Không còn nghi ngờ gì cậu chủ đích tôn này sẽ trở thành Thái Tử giàu có nhất trong thủ đô. Đám tài tử hay cậu ấm nhà giàu khác tuổi gì đòi sánh vai.
Dù sao đám chú dì của cậu đích tôn đó đều là người có sức ảnh hưởng vô cùng lớn trong ngành sản xuất trên thế giới!
“Anh Ưng, chào anh. Tôi là viện trưởng của bệnh viện đứng đầu thành phố Giang Thành. Tôi họ Lưu, gọi tôi là ông Lưu là được”, viện trưởng Lưu tỏ vẻ tươi cười hèn mọn, những người khác nhìn thấy dáng vẻ này đều bị chấn động.
Rốt cuộc là nhân vật lớn phương nào mà có thể khiến cho một viện trưởng khúm núm như thế!
Ưng lấy lệnh bài ra: “Tôi nhận lệnh của ông chủ, đến đây điều động tất cả tư liệu về kho máu của bệnh viện đứng đầu thành phố Giang Thành. Có lẽ trước đó có người đã nói với ông rồi! Mấy hôm trước chủ nhân của hai túi máu chuyển đến thủ đô là cậu chủ đích tôn!”
“Đã nghe rồi ạ, tôi đã bảo y tá phụ trách lấy hai túi máu kia đợi trong phòng họp. Bây giờ chỉ chờ anh Ưng tới thôi“.
“Được, việc này không nên chậm trễ, lập tức dẫn tôi qua đó“.
“Vâng“.
Sau mấy phút đồng hồ, một đoàn người đi vào phòng họp yên tĩnh. Hai y tá phụ trách kho máu thấy viện trưởng đi vào thì vội vàng đứng lên.
Sắc mặt các cô đều có hơi tái, vô duyên vô cớ bị gọi vào văn phòng, là ai thì trong lòng cũng có chút bất an.
Nhất là mười người viện trưởng mang đến, ai nấy đều hổ báo cáo chồn, gương mặt lạnh lùng, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy không an tâm.
“Viện...viện trưởng...”
Viện trưởng Lưu trầm giọng mở miệng nói: “Việc lần này vô cùng tuyệt mật, chuyện mang tính quan trọng. Hai người các cô là người từng tiếp xúc với chủ nhân hai túi máu, vì vậy lát nữa anh Ưng hỏi các cô cái gì thì các cô hãy nói cái đó. Nghe chưa!”
“Vâng...vâng viện trưởng, người đó không phải là tội phạm chạy trốn chứ!”, một y tá lớn gan nuốt nước bọt hỏi.
“Câm miệng! Đây không phải chuyện cô nên hỏi, các cô chỉ cần trả lời thôi!”
“Vâng!”
Sau đó Ưng đi lên trước, anh ta tháo kính râm xuống, lúc này một gương mặt khá đẹp trai lộ ra trước mặt hai người.
“Tôi hỏi vấn đề rất đơn giản, người đó từng để số điện thoại lại không?”, Ưng hỏi, chỉ cần có số điện thoại thì về cơ bản có thể tra được tất cả tin tức những năm này của cậu chủ đích tôn.
Hai y tá lắc đầu, một người nói: “Quy tắc của bệnh viện đối với nhóm máu đặc thù có chút đặc biệt, bình thường không để lại số điện thoại, vì sợ tiết lộ thông tin cá nhân sẽ bị phần tử ngoài vòng luật pháp để ý, vì vậy...”
“Được rồi!”
Ưng có thể hiểu.
Dù sao huyết mạch nhà họ Lý quá mức trân quý, một ngàn người cũng chưa chắc có một người có được nhóm máu RH-, đưa ra quy định thế này thì sẽ bảo vệ được người có nhóm máu hiếm.
“Vậy được rồi! Hai người còn nhớ anh ta cao và nặng bao nhiêu không?”
“Cái này tôi nhớ, tôi lấy máu của anh ta mà“.
Một y tá nói: “Cao chừng một mét tám, cân nặng khoảng 75kg, tóc ngắn, da có hơi ngăm“.
Nghe vậy thì Ưng gật đầu.
Sau đó nháy mắt với một thanh niên sau lưng.
Sau đó người kia lấy giấy bút ra rồi bước lên.
“Có thể hình dung cụ thể gương mặt của anh ta không?”
Đây là người chuyên chịu trách nhiệm vẽ chân dung trong công ty Điệp Viên, trình độ hội họa cực cao, đã từng đạt giải nhất trong thi đấu phác họa quốc tế.
“À...tôi nghĩ anh ta có gương mặt trái xoan, cằm hơi gồ lên, mắt...”
Miêu tả chừng mười phút sau thì một khuôn mặt thanh niên xuất hiện trên giấy.
Vẽ xong tóc thì người kia dựng thẳng tờ giấy vẽ lên.
“Là người như thế này sao?”
“Đúng đúng đúng, đúng thế, quá giống, chính là anh ta, haiz, sao mấy người không đi xem camera thế?”, y tá bất ngờ hỏi.
“...”, Ưng!
Viện trưởng mắng: “Camera còn chưa sửa xong, không thì còn cần tìm bọn cô làm gì?”
“À...”, y tá mau chóng im lặng.
Thanh niên cất trang giấy rồi nói: “Đại ca, bây giờ làm gì tiếp?”
“Đi, vẽ tờ giấy này thành mười bốn bức, phái một người đưa bức tranh đến bốn gia tộc lớn ở Giang Thành, để bọn họ hỗ trợ tìm người. Nói cho bọn họ biết đây là khách quý nhà họ Lý chúng tôi, tìm được người sẽ được cụ ông Lý và toàn bộ nhà họ Lý coi là người bạn thân nhất“.
“Những người còn lại mang theo bức tranh đến mười khu vực ở Giang Thành tiến hành tìm kiếm diện rộng, tuyệt đối không bỏ qua bất kỳ một nơi hẻo lánh nào“.
“Vâng!”
“Giải tán!”
Sau khi nhận lệnh thì mười người lập tức hành động, nhoáng một cái đã biến mất khỏi phòng họp.
Nhanh như chớp!
Hai y tá giống như gặp ma, bọn họ ngồi thụp xuống.
Cứ như vậy không còn...người nào nữa?
Người sợ hãi nhất chính là viện trưởng Lưu.
Tình bạn thân nhất...với toàn bộ nhà họ Lý siêu giàu có quyền thế tại thủ đô.
Xem ra cậu chủ đích tôn này đối với nhà họ Lý còn quan trọng hơn trong suy nghĩ của ông ta nhiều.
…
“Hắt xì!”, Vu Kiệt hắt hơi một cái, anh tỉnh lại từ trong giấc ngủ, đã là chạng vạng tối rồi, xe buýt cũng đã đến một nông thôn xa xôi.
Cuối cùng cũng đã về nhà, bố mẹ, con đến dập đầu với hai người đây.
…
“Em gái, đừng tìm nữa, trời tối rồi. Chú kia của em xem ra không thích em rồi!”
“Anh im đi. Chú ấy không thế đâu, nhất định là chú ấy có chuyện gì nên mới không trả lời tin nhắn của em. Phim em cũng tìm xong rồi, nếu bảy giờ còn chưa trả lời thì đợi đến chín giờ, chín giờ chưa tới thì mười một giờ, một giờ sáng, hai giờ sáng!”
“Em mặc kệ, em mặc kệ!”
“Em mặc kệ...”
- ---------------------------