Đệ Nhất Lang Vương

Chương 436: Chương 436: Đây là thằng rể mày tìm sao?




Con hư hỏng, bố mẹ có lỗi!

Mấy năm nay không dạy dỗ Dương Chân tử tế, khổ nỗi không có thời gian, không có cơ hội nên Dương Chấn Hoa là bố, ông ta tự nhận lỗi về mình. Vì vậy, bây giờ có cơ hội, ông ta muốn dạy bảo, kể cả không kịp nhưng vẫn phải làm.

Lúc này mà không dạy dỗ hẳn hoi, sau này gây họa thì phải làm sao?

Là gia chủ của nhà họ Dương, ông ta nhất định phải suy nghĩ đến từng người một.

Còn gia quy là quy tắc đã được tổ tiên nhà họ Dương sáng lập ra, có lợi cho mỗi người trong gia tộc.

Không có quy tắc thì mọi thứ sẽ hỗn loạn!

Nước có quy tắc thì mới hưng thịnh!

Nhà có quy tắc thì mới thịnh vượng!

Dấu bàn tay màu đỏ vẫn chưa hết thì lúc này trên mặt Dương Chân lại bị cái tát nữa.

Gia quy được đọc ra, Owen ở bên cạnh trợn trừng hai mắt, sắc mặt khó coi vô cùng. Câu nói này có nghĩa là gì? Dương Chân thật sự đã phạm vào gia quy của nhà họ Dương.

Phạt đánh một trăm roi có nghĩa là gì?

Nghĩa là một tháng sẽ phải nằm viện không cử động được!

Nhưng chưa đợi anh ta phản ứng lại thì chỉ nghe thấy ông cụ Dương phẫn nộ, nói: “Điều năm mươi tám trong gia quy, đọc đi!”

Dương Chân ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt uất ức đố kỵ, năm ngón tay nắm chặt dường như muốn đâm sâu vào da thịt.

Hai mắt cô ta ửng đỏ, chần chừ không chịu đọc.

“Bốp!”, lại là cái tát tai nữa.

Cái tát này thay cho sự do dự của cô ta.

“Đọc đi!”, Dương Chấn Hoa giọng nói vang giòn, tiếng quát này còn phẫn nộ hơn trước đó rất nhiều.

Nhìn thấy cảnh này, Vu Kiệt không nhúng tay vào, cũng không có biểu cảm gì.

Người ngoài không tiện tham gia vào việc nhà của người khác. Anh chỉ là bạn trai của Dương Cẩm Tú, đây là chuyện anh không nên nhúng tay, không thể nhúng tay và cũng không muốn.

Tất cả mọi sự trừng phạt đều là tự làm tự chịu, không có ai ép buộc cả.

Lại một cái tát nữa, Dương Chân đầu bù tóc rối. Một bên mặt kia đỏ đến phát khiếp, rồi dần dần sưng vù lên.

Cô ta khóc thút thít, giọng nói trầm xuống, trong ánh mắt đều là sự không cam tâm: “Bề trên của nhà họ Dương không thể ra tay bạo lực đánh bề dưới thế chứ”.

Trong nhà họ Dương, thân phận của Dương Chân là cô chủ trẻ nhất đời thứ hai. Mặc dù so với Dương Cẩm Tú thì không lớn hơn nhiều tuổi nhưng về bề bậc thì cao hơn Dương Cẩm Tú rất nhiều.

Tối nay, Vu Kiệt là người được gia chủ nhà họ Dương là Dương Chấn Hoa công nhận.

Anh là bạn trai của Dương Cẩm Tú.

Là cháu rể tương lai được nhà họ Dương công nhận!

Anh là bề dưới của nhà họ Dương!

Cùng là bề dưới của nhà họ Dương, nhưng Dương Chân đã làm những gì?

Theo như gia quy thì phải chịu phạt!

Nói xong những lời này, trong mắt Dương Chân toát lên vẻ phẫn nộ càng lớn hơn.

Cô ta nắm chặt nắm đấm rồi không ngừng run rẩy.

“Sao?”, Dương Chấn Hoa lạnh lùng nói: “Không phục sao?”

“Con không phục!”, Dương Chân trả lời thật, nỗi đố kỵ và không cam tâm đều dồn vào giọng nói.

Cô ta cười mỉa, sau đó tiếp tục nói: “Bố à! Chẳng phải vì cái thằng nhóc này được Cẩm Tú để ý đến nên bố mới thiên vị nó sao? Vì đứa cháu gái của mình, đến con gái của bố, bố cũng không quan tâm, không thèm hỏi đúng sai mà ra tay đánh con. Bây giờ còn hỏi con không phục ư, bố nghĩ…”.

“Con sẽ phục sao?”, cô ta hỏi lại.

Khóe miệng cô ta nhếch lên, nói với vẻ bỡn cợt khinh bỉ,

“Hừ!”, nghe thấy những lời này, Dương Chấn Hoa không nghĩ mình đã làm sai.

“Mày nghĩ mày có lý?”

Vu Kiệt là người như thế nào, trong lòng ông ta rõ nhất.

Tự nhiên không bao giờ anh đánh người thành ra như này nên Dương Chấn Hoa không tin.

“Sao lại không chứ? Lẽ nào người bị đánh có lỗi, còn kẻ đánh người khác thì không bị sao cả?”

Đúng thế!

Người bị đánh có lỗi, người đánh không sao… Điều này là không hợp lý!

Nhưng chân tướng sự việc tiềm ẩn, bề ngoài thì có lẽ là thật nhưng cũng có thể là giả.

Dương Chấn Hoa hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt đều là sự thất vọng, hơn thế là ánh mắt sắc bén. Ông ta chậm rãi hỏi: “Vậy hôm qua ở cổng trang viên, hai người sỉ nhục Tiểu Kiệt, còn ra tay đánh người ta trước. Vậy mày thấy, mình có sai không?”

“Con…”, câu hỏi này khiến Dương Chân lập tức cứng họng, câu nói định nói ra nhưng lại không thốt ra được.

Cô ta ngây người ra!

Mắt trợn trừng!

Nhất thời, cô ta không biết nên trả lời như thế nào?

Thấy biểu cảm kinh ngạc của cô ta, Dương Chấn Hoa lại hỏi: “Sao? Không nói được gì nữa sao?”

“Mày nghĩ tai của tao điếc sao? Mày nghĩ tao không đi kiểm tra camera để nhìn cả quá trình sự việc sao? Rõ ràng là hai người chúng mày nói năng ngông cuồng trước, mày nghĩ bố mày là kẻ mù sao?”

“Cùng một chiêu sử dụng một lần còn không đủ sao?”

“A…”, tiếng hét cuối cùng khiến mọi người có mặt ở đây đều bị khí thế này chèn ép đến mức không thở nổi.

Lý Phương mặt mày thể hiện rõ kinh hãi.

Hiện giờ anh ta mới nhận ra thân phận của Vu Kiệt!

Là người biết rõ gia quy trong các gia tộc thượng lưu nên anh ta biết, người đứng trước mặt mình với thân hình thẳng tắp, làn da ngăm đen, hai mắt sắc như kiếm này là… Người của nhà họ Dương.

Nhưng anh ta không hiểu nổi.

Sao Vu Kiệt có thể là người của nhà họ Dương được?

Rồi lại nhìn sang Dương Chân, cảm giác như tên hề bị lột mặt nạ lộ ra bản mặt xấu xí, lúc này cô ta chỉ biết cúi đầu.

“Nói đi chứ?”, Dương Chấn Hoa phẫn nộ quát.

“…”, Dương Chân với bản chất kiêu ngạo vốn có, giờ đây cúi đầu thấp hơn.

Dương Chấn Hoa nói tiếp: “Sao không nói gì nữa? Ban nãy chẳng phải còn cảm thấy mình không sai sao?”

“Tao cho mày ra nước ngoài học là để mày học được nhiều điều hơn chứ không phải cho mày đến nơi khác rồi quên hết quy tắc và giáo huấn của tổ tông. Cách sáu năm quay về Ninh Thành mà phạm liền lúc hai gia quy, Dương Chân! Mày thật sự làm bố thất vọng quá”.

“Thời xưa có câu ‘Thiên Tử phạm pháp thì cũng như thứ dân’. Mày là cô của Cẩm Tú, không những không lấy mình làm gương mà biết luật còn phạm luật, mày biết tội chưa?”

“Nói đi!”

“Con…”.

“Bốp!”, lại một cái tát vang lên.

Mọi người không thể đếm được đây là cái tát thứ mấy rồi.

Âm thanh còn mạnh hơn mấy cái ban nãy, còn đau hơn là đâm vào tim…

“Nói đi! Trả lời đi!”, hai câu rất đơn giản mà dứt khoát nhưng toát lên sự uy nghiêm của Dương Chấn Hoa.

Dương Chấn Hoa là bố, ông ta cảm thấy mình thật thất bại!

Nhưng là gia chủ của nhà họ Dương, ông ta sẽ không bao giờ dung túng cho con gái mình có hành vi gì không hợp quy tắc!

Lại một tiếng quát vang lên như trận hồng thủy ập đến, dường như nhấn chìm trái tim sắp tan vỡ của Dương Chân.

Cô ta ấp úng, lên tiếng: “Con… Con biết…”

Nhưng một giây sau, ở bên cạnh vọng lại tiếng quát.

“Biết cái gì mà biết”, trong lúc Dương Chân đang cố gắng nói ra những lời thật lòng thì Owen lên tiếng.

“Ông già này! Mấy cái quy tắc lỗi thời còn lôi ra nói, ông có biết cậu chủ đây là ai không? Ông tưởng nhà họ Dương ở Ninh Thành thật sự có thể một tay che trời sao?”

“Giúp thì giúp, không giúp thì cút đi! Không đến lượt lão già như ông quản việc của chúng tôi, cút!”

Máu vẫn không ngừng chảy, Owen mặt mày dữ tợn, khuôn mặt trông hung dữ khủng khiếp hơn. Nói xong, còn định ra tay.

Nhưng anh ta chưa kịp ra tay đẩy Dương Chấn Hoa thì chỉ thấy Dương Chấn Hoa nhấc chân lên rồi đá mạnh một cái lên người anh ta.

“Bịch!”

Tiếp đó, Owen ngã trên đất. Dương Chấn Hoa giẫm lên đầu anh ta rồi quay đầu nhìn con gái mình.

“Dương Chân?”

Ông ta giơ tay chỉ vào Owen rồi nói với con gái mình: “Đây là thằng rể tốt mày tìm cho nhà họ Dương đấy hả?”

“Coi thường người khác, không biết lễ nghi, ăn nói ngông cuồng, làm người không bằng con chó, làm việc không bằng con lợn, làm chồng không bằng con cóc ghẻ. Tiểu Chân à Tiểu Chân…”, từng câu từng chữ ông ta gọi tên Dương Chân mà khiến cô ta khó xử.

“Dương Chân! Mày thật là giỏi”.

“Đây là thằng rể mày mang từ nước ngoài về cho nhà họ Dương”.

“Hả?”

“Mở to mắt ra mà nhìn, nghe đi, nhìn đi”.

“Mày không thấy xấu hổ sao?”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.