Ông…ông chủ Dương!
Vừa nhìn thấy Dương Chấn Hoa trong lòng Lý Phương liền run lên cầm cập, lại nhìn thấy nhiều người làm khí thế hừng hực như vậy, anh ta lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.
Thời gian ngắn như vậy mà người nhà họ Dương đã tới nơi?
Không thể nào!
Cho dù lúc cô Dương Chân biết tin cậu Owen bị một tên giao hàng đánh liền đi thông báo cho nhà họ Dương cũng không thể nhanh vậy được, mới có mấy phút?
Hơn nữa, nếu như biết đối phương chẳng qua chỉ là một tên giao hàng thì cho dù có thương yêu cô Chân bao nhiêu, ông chủ Dương nổi danh khắp Ninh Thành, hết lần này đến lần khác thay đổi ấn tượng của mọi người cũng sẽ không làm lớn chuyện mà đích thân đến đây.
Vô lý!
Còn chưa đợi anh ta thông suốt thì ngay sau đó, quyết định của Dương Chấn Hoa khiến anh ta chấn động.
“Bắt hết tất cả lại cho tôi!”
“Vâng!”
Chỉ nghe thấy Dương Chấn Hoa phát ra một âm thanh lạnh lẽo, cánh tay vung lên, chỉ về phía tất cả bảo vệ đang cầm dùi cui của khách sạn quát lớn,trong phút chốc, mười mấy người làm đồng loạt xông lên đè đám người kia xuống đất, khiến bọn họ không thể động đậy.
Mặc dù đây là khách sạn 5 sao, những nhân viên bảo vệ làm việc ở đây đều được huấn luyện nghiêm ngặt, nhưng so với nhà họ Dương thì cũng chỉ như phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn, không chút lo sợ nào, ngược lại còn bị xử lý sạch sẽ.
Tình cảnh nghiêng về một phía!
Lý Phương lại mơ hồ?
Cái quái gì vậy?
Lẽ nào, không phải nên chĩa mũi dùi vào hai tên giao hàng kia sao?
Sao lại ra tay với khách sạn của anh ta.
Có nhầm không vậy?
Mặt Lý Phương biến sắc, vội vàng bày ra dáng vẻ nịnh hót, chạy đến bên cạnh Dương Chấn Hoa: “Ông chủ Dương, ông...ông có nhầm lẫn gì không vậy, là con rể của ông bị hai tên shipper đánh đấy, không phải động tay động chân với khách sạn của chúng tôi”.
“Ông...ông!”
“Con rể?”, Dương Chấn Hoa hơi nheo mắt: “Cậu đang nói người nào?”
Lý Minh vừa nghe liền chỉ vào Owen đầu đầy máu nằm trên đất: “Không... không phải Owen sao?”
“Nó?”
Dương Chấn Hoa cười haha: “Thằng ngoại quốc này cũng xứng bước vào nhà họ Dương chúng tôi, hơ, bán thân tới làm đầy tớ nhà họ Dương cũng không xứng, cậu, nhận nhầm rồi!”
“Cái gì?”
Không phải con rể?
Không...không phải chứ!
Anh ta không phải bạn trai của cô Dương Chân sao, hay là bản thân ngay từ đầu đã nhận nhầm?
Nghi hoặc biến thành lo lắng phảng phất trên gương mặt Lý Phương.
“Ông chủ Dương, ông đang đùa phải không?”
“Cậu Owen đúng là bạn trai của cô Chân đó, vả lại bảo vệ ở khách sạn chúng tôi đều tận tâm tận lực bảo vệ quyền lợi của cô Chân và con rể ông, đột... đột nhiên bắt người của tôi, có phần quá... quá... quá...”
“Cút!”
Chưa đợi anh ta nói hết, Dương Chấn Hoa đã gầm lên trong cơn giận dữ.
“Bốp!”
Uy nghiêm xây dựng qua nửa đời thăng trầm sóng gió, một Lý Phương mới làm chủ tịch hội đồng quản trị vài năm có thể chịu đựng được sao.
Tiếng hét này dọa anh ta biến sắc, ngồi phịch xuống đất, một chữ cũng không thốt ra nổi, hai mắt đờ đẫn.
Im lặng!
Im lặng!
Bầu không khí ngột ngạt chết người ngập tràn trong không trung.
Vẻ mặt Dương Chân căng thẳng, một cỗ oan ức cùng đố kị trỗi dậy trong lòng.
Nhìn thấy bộ dạng kinh hãi đến phát ngốc của Lý Phương, Dương Chấn Hoa lười để ý: “Đợi lát nữa rồi xử lý cậu”.
Sau đó, chỉ thấy ông ta nhanh chân đi tới trước mặt Vu Kiệt.
Cuộc chiến này.
Lập trường đã rõ.
Lý Phương nhìn chằm chằm vào động tác của ông ta.
Tiếp theo, chỉ thấy Dương Chấn Hoa giơ tay lên, vỗ vai Vu Kiệt với sự hổ thẹn và day dứt.
“Tiểu Kiệt, để cậu chê cười rồi, thực sự xin lỗi cậu, là người lớn như tôi không dạy dỗ đàng hoàng,chuyện tối nay tôi sẽ cho cậu một lời giải thích!”
“Tất cả ấm ức cậu chịu, còn có ấm ức mà bạn cậu chịu, Dương Chấn Hoa tôi và nhà họ Dương hứa với các cậu, sẽ thay các cậu đòi lại hết”.
Giọng điệu vô cùng áy náy và kiên quyết.
Mà lúc diễn ra cảnh này.
Ầm!
Lý Phương há hốc mồm, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Vỗ vai, cho lời giải thích?
Ông...ông ta còn gọi người này là...Tiểu Kiệt?
Lẽ nào nói, thanh niên đột ngột xuất hiện đứng trước mặt mình hung hăng đánh cậu Owen, còn là nhân vật... được ông chủ Dương tin tưởng.
Cậu...cậu ta rốt cuộc là ai?
Ai?
Anh là lưỡi dao sắc bén của Hoa Hạ, là Vương của Lang Nha, Vu KIệt!
Cháu trai duy nhất thế hệ thứ 3 của nhà họ Lý ở thủ đô, là người trẻ có có quyền lớn nhất trong số những người trẻ ở đất nước này.
Hơn thế nữa, anh còn là cháu rể nhà họ Dương được ông chủ Dương nhận định, là chồng tương lai của Dương Cẩm Tú, địa vị không thể với tới trong mắt người khác!
...
Phản ứng của anh ta vô cùng chân thực.
Nhưng Vu Kiệt một chút cũng không để ý.
Anh nhìn Dương Chấn Hoa thở dài: “Muộn thế này còn gọi điện cho ông, phiền ông quá!”
“Phiền?”
“Không phiền gì cả”.
Vẻ mặt Dương Chấn Hoa nghiêm túc, thành thật phủ nhận: “Đây là sự hổ thẹn của nhà họ Dương, một ngày không dạy, sai cả đời!”
“Cậu gọi điện là đúng, rất kịp thời, không có bất cứ sai sót nào!”
“Ông nội Dương...”
“Không cần nói nữa, tôi đây sẽ cho cậu một lời giải thích”.
Nói, Dương Chấn Hoa không quan tâm Vu Kiệt nói thêm điều gì, ông ta tiến lên một bước, chắp hai tay sau lưng gương mặt u ám đi tới trước mặt Owen.
Tình cảnh nghiêng về bên nào đã rõ.
Owen đầu chảy đầy máu liên tục nuốt nước bọt, vốn dĩ ỷ vào khách sạn là nơi kiêu ngạo trong địa bàn của mình phút chốc hóa thành hư không.
Địa bàn?
Thật sự muốn nói về địa bàn?
Ninh Thành là địa bàn của nhà họ Dương, là địa bàn của Dương Chấn Hoa ông.
“Quỳ xuống!”
Dương Chấn Hoa nhìn Dương Chân, giọng điệu nghiêm khắc mở miệng.
Quỳ!
Quỳ xuống, xin lỗi.
Dương Chân bất thình lình trợn tròn mắt, toàn thân khẽ run, ngón tay nắm chặt góc áo, trên mặt viết đầy vẻ khó tin.
Quỳ?
Muốn cô ta quỳ?
“Dựa vào cái gì?”
Nước mắt bất chợt dâng lên trong lòng và khóe mắt.
Cô ta chấn vấn, vặn hỏi, muốn có được một câu trả lời.
Bố của mình tới, ngay cả trắng đen phải trái cũng không hỏi đã bắt mình quỳ?
Đây là, làm bố sao?
“Quỳ!”
Dương Chấn Hoa chỉ thẳng tay, lạnh lùng nói: “Cùng một lời, tao không muốn lặp lại 3 lần với mày, nếu mày còn xem bản thân là con gái của Dương Chấn Hoa tao, vậy thì quỳ xuống”.
“Con không sai!’
Dương Chân hét lớn: “Con không sai, dựa vào đâu con phải quỳ?”
“Không sai?’
“Bốp!”
Lời vừa nói ra.
Dương Chấn Hoa vung tay mạnh mẽ giáng cho cô ta một bạt tai.
Âm thanh, dứt khoát và sạch sẽ.
“Đọc, điều thứ 37 trong gia quy nhà họ Dương”.
Dương Chân: “!!!”
“Đọc đi!”, Dương Chấn Hoa giận dữ trợn mắt, đôi mắt hằn lên tia máu đỏ ngầu.
Đau nhức phút chốc lan ra khắp mặt Dương Chân, một hồi lâu cũng không hề giảm bớt.
Dương Chấn Hoa: “Ra nước ngoài sống 6 năm, ngay cả quy tắc tổ tiên nhà họ Dương truyền lại cũng quên sạch sẽ rồi phải không?”
“Đọc!”
Dương Chân nghiến răng, cánh tay bắt đầu run rẩy, thút thít.
Đọc: “Gia quy nhà họ Dương, điều thứ 37, tất cả con cháu nhà họ Dương, chưa kết hôn, chưa gặp mặt người lớn, không được ở chung một phòng với người khác, không được sống thử với người khác, không được qua đêm không về nhà, ai làm trái, lập tức phạt 100 trượng!”
- ---------------------------