Đệ Nhất Lang Vương

Chương 389: Chương 389: Đêm kéo dài người sẽ chết (1)




Nói xong, Vu Kiệt tiến lên một bước.

Ánh mắt sắc bén liếc nhìn khẩu súng rơi trên sàn nhà, sau đó anh nhấc chân, trực tiếp giẫm lên nó.

“Rắc… rắc…”

Khẩu súng… chia năm xẻ bảy!

“Một khẩu súng có thể dùng để duy trì trật tự, có thể dùng để giết người, thứ mà đối với người làm việc tại bất kỳ một ban ngành nào của Hoa Hạ…có thể mất mạng chứ không thể để mất nó, sao có thể nằm trong tay hội trưởng hội thương nghiệp nhỏ bé này được chứ?”

“Lại còn dám mở chốt an toàn, chĩa họng sụng vào bất kỳ ai?”

“Rốt cuộc là ai có tội? Là ai tội chồng thêm tội?”

“Hôm nay, tôi thật sự muốn nhìn xem trong tòa nhà của tổ tác chiến kinh tế, rốt cuộc có còn luật pháp hay không?”

Từng lời nói tràn đầy chính nghĩa vang lên.

Lục Chấn Hoa chỉ biết trơ mắt nhìn khẩu súng mà ông ta yêu quý bị giẫm nát, chia năm xẻ bảy.

Ông ta không khỏi há to miệng, siết chặt nắm đấm, tay run lên từng hồi.

“Vu… Kiệt…”

Không đợi anh nói hết câu, phía sau anh, Lý Giang Đào đột nhiên rút từ trong tay áo ra một con dao gấp, đâm về phía anh…

“Đi chết đi, thằng khốn kiếp!”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mắt thấy Lý Giang Đào sắp đâm con dao kia vào cổ Vu Kiệt, ngay lúc đó, đột nhiên Vu Kiệt biến mất.

Ông ta vồ hụt.

“Chuyện này… sao có thể…”

Ngay khi ông ta còn đang kinh ngạc trợn tròn mắt, chưa kịp phản ứng thì…

“Bốp!”

Một vết nứt ở xương cánh tay.

“Răng rắc…”

“Á!”

Âm thanh xương cốt vỡ vụn gào thét trong đầu Lý Giang Đào, quanh quẩn mãi không dứt.

Vu Kiệt hờ hững nhìn Lý Giang Đào nằm trên sàn nhà kêu rên, trong mắt anh không có một chút cảm xúc nào, cứ như không có chuyện gì xảy ra.

Kế đó, anh bước từng bước về phía trước, nhấc chân, đạp mạnh xuống cánh tay đang đau đớn dữ dội của Lý Giang Đào.

“Á!”

Cùng với tiếng hét thảm thiết của Lý Giang Đào, Vu Kiệt quay sang nhìn Lục Chấn Hoa đang há hốc mồm nhìn cảnh tưởng trước mắt. Ánh mắt anh vô cùng sắc bén, anh thờ ơ nói:

“Ông không phân biệt phải trái, chất vấn ba người chúng tôi, thông đồng với Lý Giang Đào ngụy tạo chứng cứ có lợi cho mình, nghe lời vu khống từ một phía, cán bộ cấu kết với doanh nghiệp, đảo lộn thị phi, bóc lột người dân!”

“Tôi nói cho ông biết, một sớ tội danh này, từng tội một, hai người không cách nào trốn thoát được đâu!”

“Mày im miệng…láo xược!”

Đó là điều mà Lục Chấn Hoa kiêng kị nhất, không thể chạm tới, những việc ông ta âm thầm làm đều bị Vu Kiệt vạch trần, phơi bày ra ánh sáng, ông ta tức giận đến nỗi đỏ mặt, gân xanh trên cổ gồ lên, thở hổn hển.

“Vu khống! Thứ sắp chết đến nơi còn không biết ngoan ngoãn, mày cùng lắm chỉ là một tên nông dân mà thôi, là cái thá gì chứ! Mày lấy tư cách gì chất vấn một tổ trưởng tổ tác chiến kinh tế như tao hả?”

“Ông muốn chứng cứ đúng không?”

Nghe vậy, vẻ mặt Vu Kiệt thay đổi, anh nhìn chằm chằm vào Lục Chấn Hoa bằng ánh mắt sắc bén tựa diều hâu.

“Bằng chứng…đang trên đường đến!”



Sân bay Giang Thành.

Hiện tại đã gần mười giờ đêm, hầu như tất cả những cư dân ở Giang Thành sau một ngày làm việc mệt mỏi đều đã chìm vào mộng đẹp, lúc này đây, thành phố trở nên vô cùng yên tĩnh.

Đương nhiên, ngoại trừ những hành khách có chuyến bay đêm đang ngồi ở phòng chờ, cùng với người nhà của những hành khách sắp đáp máy bay vào giờ này.

Bọn họ nhận được tin nhắn chuyến bay bị hoãn, nên đành phải ngồi ở phòng chờ, bơ phờ nhìn hội trường gần như trống rỗng, không khỏi cảm thấy mệt mỏi.

Nhưng bọn họ không hề hay biết, nguyên nhân khiến chuyến bay đêm nay đến trễ là vì có một nhân vật lớn muốn đến sân bay vào tối nay.

Đêm nay, tất cả những máy bay còn chưa cất cánh đều phải hoãn chuyến bay, riêng những máy bay đã cất cánh thì đều nhận được lệnh tránh tuyến.

Đơn giản là vì đêm nay…

Có một nhân vật quan trọng từ thủ đô đang khẩn cấp đến đây.

Tất cả các ban ngành có liên quan, từ trên xuống dưới đều liên tục điều chỉnh dựa theo sự điều động của nhân vật quan trọng này.

Trong giấc mộng, rất nhiều người còn chưa ý thức được, đêm nay ở Giang Thành sẽ là một đêm gió tanh mưa máu, trời đất đảo lộn.

Ngoài sân bay.

Vô số người tập kết ngay ngắn bên ngoài khu vực an toàn của sân bay, gần mấy trăm người đứng thành hàng, ánh mắt kiên định chăm chú nhìn về phía trước, lẳng lặng chờ đợi.

“Ái chà! Không biết lần này là chủ tịch của tập đoàn nào mà lại phô trương như vậy… chậc chậc…”

Một nhân viên hướng dẫn trên sân bay nhướng mày, tỏ vẻ hứng thú nói với người đồng nghiệp bên cạnh.

Ban ngày, khi nhìn thấy sự phô trương của chủ tịch tập đoàn Hoa Mỹ, Lâm Nhã, bọn họ cũng không nhịn được tặc lưỡi cảm thán: Có tiền đúng là tốt thật!

“Suỵt!”

Không ngờ người bên cạnh lại ra hiệu bảo anh ta chớ có nói nhiều, sau đó cảnh giác nhìn về phía người dẫn đầu đội ngũ chờ đợi kia, thấp giọng, cẩn thận từng chút một nói:

“Anh không muốn sống nữa à? Cấp trên đã ra ba mệnh lệnh, không được phép bàn luận về người sắp đến kia…nghe nói là đến từ thủ đô đấy!”

“Lợi hại vậy sao? Vậy chẳng phải không cùng cấp độ với vị chủ tịch đến lúc sáng sao…”

Ngay khi hai người còn đang kinh ngạc, thở dài không thôi thì trong bộ đàm đột nhiên vang lên âm thanh chỉ thị. Trên cao, tiếng máy bay “ầm ầm” đang tiến đến gần.

Sau khi phi cơ hạ cánh an toàn, cầu thang từ từ hạ xuống, đội ngũ đông nghịt kia lập tức đứng dậy, vây quanh máy bay.

Một số khác thì đi theo Trương Thế Đào và mấy người Trịnh Long tiến đến trước cầu thang, yên lặng chờ đợi.

Cảnh tượng vừa có quy mô to lớn, vừa có khí thế hừng hực.

Vu Sơn chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, mồ hôi trên trán túa ra liên hồi, thấy thế, Trịnh Long nhẹ giọng an ủi.

“Anh Vu, cô hai không phải là người xấu, anh không cần khẩn trương căng thẳng như vậy đâu!”

“Aiz! Tôi không khẩn trương, chỉ là tôi quá lo lắng cho cậu út mà thôi!”

Vu Sơn lau mồ hôi, cười cười giải thích.

“Tôi cũng rất lo cho anh Kiệt, chỉ mong cô hai đến, có thể tra ra manh mối, kết túc tất cả mọi chuyện!”

“Ừ…ừ…! Đúng đó!”

Nghe Trịnh Long an ủi, Vu Sơn không còn lo lắng nữa, anh ta ngước mắt nhìn cửa khoang máy bay, hai hàng chân mày đang nhíu chặt cũng từ từ giãn ra.

Chẳng mấy chốc, cửa khoang được kéo ra, xuất hiện trước mắt mọi người là một người phụ nữ mặc lễ phục màu đen, tư thế trang nghiêm, khiến người ta không khỏi cảm thấy sắc sảo cùng độc đoán.

Lý Châu nhanh chóng bước xuống cầu thang, tốc độ cực nhanh, đến nỗi trợ lý sau lưng cũng không theo kịp.

Sau khi xuống đến nơi, cô ta quét mắt nhìn một lượt tất cả những người có mặt ở đây, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên người Trịnh Long, đôi môi khẽ mở, khuôn mặt hờ hững thoáng hiện một chút lo lắng.

“Tình huống hiện tại như thế nào?”

Trịnh Long tiến lên một bước, hơi cúi người, cau chặt mày, trầm giọng nói:

“Thế lực ở địa phương không đáng sợ, muốn tiêu diệt chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, có điều anh Kiệt…”

Nghe đến tên Vu Kiệt, ngay lập tức, Lý Châu tỏ vẻ kinh ngạc, khẽ nhíu chặt mày.

Trịnh Long lại nói tiếp:

“Có điều anh Kiệt cùng những người khác vẫn còn nằm trong tay tổ tác chiến kinh tế của Lục Chấn Hoa, chúng tôi không tra được tình huống cụ thể, không biết anh Kiệt hiện tại như thế nào…”

Trịnh Long cúi thấp đầu, cảm thấy vô cùng áy này. Từ lúc anh ta đến Giang Thành cho đến nay, mặc dù đã dùng đủ mọi phương thức để xông vào tòa nhà kinh tế, thế nhưng không ngờ nơi đó được quản lý cực kỳ nghiêm ngặt, mỗi lần đều phí công vô ích.

“Tòa nhà của tổ tác chiến kinh tế…”

Vẻ mặt Lý Châu hơi đổi, lẩm bẩm nói, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Kế đó, cô ta quay sang Trương Thế Đào đang chờ bên cạnh, mở miệng hỏi:

“Bằng chứng chứng minh chân tướng của vụ án này đã được bảo vệ rồi chứ?”

Trương Thế Đào chỉ vào một chiếc xe cảnh vụ đỗ cách đó không xa, ánh mắt sáng rực, nói một cách chắc chắn:

“Cô hai, cô nhìn đi, người ngồi trong xe chính là nhân chứng quan trọng nhất, có thể khiến tên đầu sỏ phải nhận tội”.

Lý Châu nhìn theo hướng tay của Trương Thế Đào, khẽ gật đầu.

Ngay sau đó, cô ta nheo mắt, ngẩng đầu nhìn một vùng trời tăm tối, bao la vô bờ bến.

Đêm dài đằng đẵng…

Đêm nay…

Chắc chắn có kẻ sẽ phải trả giá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.