Đệ Nhất Lang Vương

Chương 388: Chương 388: Kết cục (5)




“Cộp cộp cộp…”

Một loạt tiếng bước chân nặng nề vang tên từ sâu trong hành lang, dần dần tiến đến gần, hệt như một đám chó săn đến từ địa ngục, vô cùng hung hãn, để lộ ra răng nanh sắc nhọn.

“Đội trưởng Lục!”

“Phía chúng ta, bao gồm bảo vệ, có tổng cộng hơn ba mươi người, xin ông hãy ra chỉ thị!”

Một tên thành viên của tổ tác chiến kinh tế ưỡn ngực, mắt nhìn về phía trước, nói.

“Ba mươi người…”

Lục Chấn Hoa lẩm bẩm.

Sau khi bình tĩnh suy nghĩ lại mọi việc, ông ta càng cảm thấy Vu Kiệt không phải là một thôn dân bình thường, người này không đơn giản như vậy. Nếu không, vì sao tiểu đội chiến đấu tinh nhuệ nhất của ông lại bị diệt sạch như vậy.

Trên đường đi xuống tầng hầm, ông ta vẫn luôn thử liên lạc với người của tiểu đội chiến đấu, thế nhưng chỉ phí công vô ích, không có bất kỳ phản hồi nào.

Đứng trên hành lang, ông ta nhíu chặt mày, nhìn chăm chú vào cánh cửa phòng thẩm vấn đang đóng chặt ở cách đó không xa, không ai trong bọn họ biết được rốt cuộc đằng sau cánh cửa đó, hiện tại tình hình như thế nào.

“Dù hôm nay chỉ có một mình tôi, tôi cũng vẫn sẽ không bỏ qua cho bọn họ!”

Dứt lời, Lục Chấn Hoa giơ tay lên, vừa chuẩn bị ra lệnh mạnh mẽ công phá cửa phòng thì…

Đằng sau, trên hành lang, đột nhiên vang lên tiếng bước chân đang gấp rút chạy về phía này, mọi người tách ra hai bên, tạo thành một con đường ở giữa, ngoái đầu nhìn.

Lục Chấn Hoa không khỏi kinh hãi.

Ông ta nhìn thấy một đôi mắt vằn vện tia máu đang xông đến, xuống chút nữa là cái cổ nổi đầy gân xanh, đang co giật dữ dội khiến người ta hoảng sợ, cùng với một dúm tóc thưa thớt đang bay loạn trong gió.

Lý Giang Đào thở hổn hển, bởi vì thiếu dưỡng khí mà ngực phập phồng dữ dội, chạy đến gần Lục Chấn Hoa đang trợn mắt, há hốc mồm.

“Hội… hội trưởng Lý… ông…”

Ông ta có hơi kinh ngạc, không dám tin nhìn hội trưởng Lý trước mặt mình.

Việc này… này… này…

Đã có chuyện gì xảy ra?

Nhưng Lục Chấn Hoa còn chưa nói hết lời, thì Lý Giang Đào đột nhiên ra tay, ông ta dùng một tay giữ chặt Lục Chấn Hoa, không cho đối phương phản kháng, một tay linh hoạt rút súng lục giắt một bên thắt lưng của Lục Chấn Hoa ra.

Thời điểm mọi người còn chưa kịp phản ứng, ông ta đã nhanh chóng tách khỏi Lục Chấn Hoa, bước về phía trước, hướng đến cửa phòng thẩm vấn, vừa đi vừa mắng:

“Vu Kiệt! Mày làm hỏng chuyện tốt của tao! Gây tổn hại đến hội thương nghiệp của tao!”

“Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của mày“.

Nói xong, Lý Giang Đào mở chốt an toàn, phát ra âm thanh “răng rắc”, sau đó bước từng bước vững chãi về phía cửa phòng.

Lúc này, đám người Lục Chấn Hoa mới kịp phản ứng, không khỏi trợn trừng mắt.

Người này điên rồi…

Là súng đấy!

Người cảm thấy hoảng sợ nhất chính là Lục Chấn Hoa, ông ta thật sự không biết hội trưởng Lý bị cái gì kích thích mà lại biến thành như vậy.

Điểm chết người nhất chính là…

Ông ta lại cướp súng của ông.

Đó là, súng!

“Không ổn rồi!”

“Xông lên hết cho tôi, chú ý, tránh nguy hiểm”.

Lục Chấn Hoa quát khẽ, sau đó nhanh chóng vọt lên.

Không ngờ!

Ông ta đã chậm một bước.

Trước cửa phòng thẩm vấn, Lý Giang Đào thấy cửa phòng đóng chặt, thì lập tức giơ súng lên bắn hai phát.

“Đoàng… Đoàng…”

Phải biết rằng trong môi trường kín, tiếng súng chắc chắn có thể gây ra âm hưởng cực lớn.

Ngay lập tức…

Mọi người cảm thấy ù tai, choáng váng…

Lý Giang Đào lắc lắc đầu, dùng một tay đỡ đầu của mình, sau đó giơ chân lên đạp một phát.

Phá cửa mà vào.

“Vu Kiệt!”

“Mày chết đi!”

Không ngờ cảnh tượng trước mắt lại không giống như những gì quan sát được trong camera, thứ ông ta thấy được dưới ánh đèn mờ tối quả thực quá kinh khủng.

Người nằm la liệt khắp nơi, có người đã không còn nhúc nhích nữa, thậm chí, ông ta lờ mờ có cảm giác dưới chân mình dinh dính máu, không biết là của ai.

Lý Giang Đào không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, một luồng khí lạnh lẽo, ẩm ướt đặc trưng của phòng thẩm vấn xộc thẳng vào mặt ông ta, khiến ông ta rùng mình một cái.

Quan tâm cái khỉ gì, ông đây cứ nổ súng là được!

Nghĩ đến đó, Lý Giang Đào dùng hai tay cầm lấy súng lục.

Nhưng ngay khoảnh khắc ông ta chuẩn bị nổ súng thì…

Trong chớp mắt…

Dưới ánh đèn chập chờn, ngay vùng tranh tối tranh sáng, đột nhiên hiện lên một đôi mắt âm u.

Tim Lý Giang Đào nảy lên một cái, nhưng ông ta không phản ứng kịp.

“Rắc…”

Cổ tay ông ta bị bẻ gãy.

Đau đớn không sao kể xiết.

Lúc này, súng đã rơi xuống đất.

Hai chân Lý Giang Đào mềm nhũn ra, vô thức quỳ sụp xuống.

Ông ta cảm thấy rất đau, đau đến mức mồ hôi túa ra trên trán, một tay ôm lấy cổ tay, cuộn mình trên sàn nhà, thở không ra hơi.

Tất cả mọi thứ diễn ra quá nhanh, ông ta vốn không kịp phản ứng, đến lúc định hét lên vì đau đớn thì…

“Ặc…”

Cổ ông ta bị một bàn tay to bóp chặt, sau đó xách lên.

Ngay sau đó, ông ta cảm giác cả người mình bị nhấc lên khỏi mặt đất, hai chân lơ lửng giữa không trung, liều mạng giãy dụa.

Tiếp theo đó, mặt ông ta đỏ bừng lên, cảm giác hô hấp khó khăn, hai chân dần mất đi sức lực, hai tay liều mạng giãy dụa, đánh loạn vào đôi tay đang bóp lấy cổ mình.

Đáng tiếc, cổ ông ta vẫn bị bóp chặt, ngửa ra sau.

“Mày… a… mày…”

Ngoại trừ cảm giác nghẹt thở cùng với sự sợ hãi khi đối mặt với cái chết, ông ta không còn bất kỳ cảm giác nào khác, mặt đỏ đến mức sắp chuyển sang tím, cổ họng bị bóp chặt không cách nào phát ra âm thanh.

Lúc này, đám người Lục Chấn Hoa mới đuổi đến, nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ ở cửa, cả đám không khỏi dừng bước, trợn mắt, há hốc mồm mà nhìn, không dám tiến lên.

“Ông trời ơi… Đây… đây… đây thật sự là người sao?”

“Người này quá khát máu, quá tàn bạo, một đống hỗn độn thế kia, việc này…”

“…”

Có rất nhiều người nghển cổ nhìn, không dám nháy mắt dù chỉ là một cái.

“Còn nhớ mình đến làm gì không hả?”

Lục Chấn Hoa mất kiên nhẫn, đưa tay đẩy bọn họ ra, ông ta cũng bước về phía trước. Dưới ánh đèn chập choạng, cảnh tượng trước mắt… thoáng chốc khiến ông ta dừng bước, thay đổi sắc mặt.

Đây là…

Ngay lập tức, mắt ông ta trừng to không kém gì đám thuộc hạ, cũng không dám nháy mắt lấy một cái.

Không ai dám có hành động thiếu suy nghĩ.

Trước mắt bọn họ, Vu Kiệt dùng một tay xách Lý Giang Đào lên như xách một con gà, bóp chặt cổ ông ta, đưa ông ta lên cao, tay anh nổi đầy gân xanh, anh từ từ bước đến bàn thẩm vấn hệt như một vị đế vương.

Kế đó, anh giơ chân lên, đột nhiên đạp một phát vào đầu gối Lý Giang Đào.

“Rắc…”

Một âm thanh vỡ vụn truyền đến, cái đầu gối còn chưa bình phục hẳn của ông ta lập tức gãy nát.

Lý Giang Đào còn chưa kịp rên lên một tiếng, Vu Kiệt đã liếc mắt nhìn ông ta, lạnh lùng quát lên:

“Đồ vô dụng!”

“Còn không mau quỳ xuống!”

Trong phút chốc, phòng thẩm vấn vốn đã lạnh lẽo lại càng thêm rét lạnh, tựa như những ngày đông giá rét.

Lang Vương giận giữ, thây chất thành núi, máu chảy thành sông.

Không đợi Lý Giang Đào lên tiếng, Lục Chấn Hoa đứng ở cửa phòng thẩm vấn đã cố nén bối rối, lấy lại bình tĩnh, quát lên với Vu Kiệt:

“Dừng tay! Vu Kiệt, anh có biết mình đang làm gì không hả? Ra tay đánh người, tội chồng thêm tội!”

Mặc dù Vu Kiệt đánh rất hay, mặc dù số của anh rất may mắn, thế nhưng… thì sao chứ?

Nơi này là địa bàn của Lục Chấn Hoa này, không phải nơi mà một tên như Vu Kiệt có thể lớn lối.

Dù cách làm của hội trưởng Lý có hơi quá đáng, thế nhưng dù sao ông ta cũng là người bên cạnh cậu Thượng Quan, vì tương lai của mình, ông không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Nghe thấy có âm thanh vang lên sau lưng, Vu Kiệt đứng dậy, buông cái tay đang bóp lấy cổ Lý Giang Đào ra.

Ngay lập tức, Lý Giang Đào ngã sóng soài trên sàn nhà, điên cuồng đớp không khí, ông ta tham lam hít từng ngụm khí ẩm ướt mà mình không dễ gì có được.

Vu Kiệt quay đầu nhìn về phía Lục Chấn Hoa, lạnh lùng cười:

“Sao lại có tội? Sao lại tội chồng thêm tội?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.