Đệ Nhất Lang Vương

Chương 387: Chương 387: Kết cục (4)




Tòa nhà kinh tế.

Phòng thẩm vấn dưới tầng hầm.

Lúc này, bóng đêm đã hoàn toàn bao phủ từng ngóc ngách trên mặt đất, đêm tĩnh lặng, chỉ còn tiếng ve kêu râm ran trong tán lá.

Trong hành lang dưới tầng hầm u tối và ẩm thấp của tòa nhà kinh kế, ánh trăng sáng bên ngoài không cách nào chiếu vào được, thế nhưng từng đợt gió mát lại dễ dàng rong ruổi khắp hành lang, hệt như những linh hồn đang rượt đuổi, vui đùa giữa đêm khuya.

Từng cơn gió lùa vào, lướt qua cánh cổng sắt đã đóng chặt.

Nhìn xuyên qua cửa sắt, có thể thấy được phòng thẩm vấn mờ tối, một căn phòng to như vậy, thế nhưng chỉ có một cái bóng đèn dây tóc treo lủng lẳng trên trần nhà tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt.

Vốn là ban đêm yên tĩnh, thế nhưng lúc này đây, toàn bộ tầng hầm lại vang vọng tiếng gào thét.

“Á… á… á… tôi… chân của tôi…”

“Cứu mạng! Mắt tôi không nhìn thấy được nữa…”

“Đội trưởng… anh ở đâu… đội trưởng…”

“…”

Giờ phút này, hai mắt người đàn ông được gọi là đội trưởng dại ra, miệng há hốc, không cách nào khép lại, hắn ta cuộn người tựa vào tường, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

Mười phút trước, hắn ta trơ mắt nhìn người đàn ông hung hãn này quật ngã hai mươi thành viên của tổ chiến đấu chỉ trong nháy mắt.

Mà bản thân hắn ta, dựa vào kinh nghiệm chiến đấu tại tổ chiến đấu Hoa Hạ, cùng với khả năng nhạy bén trong việc phân tích các thói quen khi chiến đấu, có thể ngăn cản được mấy chiêu trong bóng tối.

Thế nhưng…

Chỉ là cản được… mấy chiêu mà thôi!

Ngay khoảnh khắc tiếp xúc với kẻ đang ẩn mình trong bóng tối kia, hắn ta mới biết được đối phương đáng sợ đến nhường nào.

Hắn tựa như kẻ săn mồi trong đêm đen, có khả năng di chuyển linh hoạt, cùng với ánh mắt sắc bén, ra đòn trong chớp mắt, khiến cho hắn ta, một trong những chiến sĩ tài ba của tổ chiến đấu nhận ra một điều… Người này không hề đơn giản!

Bản thân hắn ta cũng không phải đối thủ của người kia.

Quả nhiên, hắn ta chỉ ngăn được vỏn vẹn ba chiêu, sau đó bị người đàn ông này tìm ra sơ hở.

Kế đó, dùng một đòn… đánh bại!

Dưới ánh đèn chập chờn, ngay khi ánh sáng cùng bóng tối giao thoa, hắn ta bị đánh văng ra ngoài, đâm sầm vào vách tường, sau đó từ từ trượt xuống sàn nhà.

Nội tạng của hắn ta dường như bị một sức mạnh nào đó cưỡng ép xê dịch vị trí, lỗ tai cứ như bị nhét đầy bông rồi lại nhét thêm một cái loa phóng thanh kêu “ong ong” cả lên.

“Ộc…”

Hắn ta phun ra một ngụm máu tươi nóng hổi, theo kinh nghiệm thì hẳn đã gãy mấy cái xương sườn rồi.

Thế nhưng hắn ta quả thật không ngờ… người đàn ông này chỉ dùng một chiêu… chỉ một chiêu đã…

Phóng mắt khắp Hoa Hạ, hắn ta chỉ có thể nghĩ đến một người có năng lực như vậy.

Người đàn ông kia chính là ác ma, mà ở nước ngoài, vừa nghe tên đã sợ mất mật. Ở trong nước, người đó là thành viên tiêu biểu của tổ chiến đấu Hoa Hạ.

Người đó là… anh hùng!

Nếu không phải vì chuyện đó…

Hắn ta còn chưa kịp nhớ lại tất cả, thì bóng đèn trên trần nhà đã được sửa xong.

“Cạch!”

Âm thanh giòn giã vang lên, căn phòng một lần nữa bừng sáng, không còn tối lờ nhờ như vừa nãy.

Ngay khoảnh khắc bóng đèn được bật lên, tiểu đội trưởng có thể thấy rõ toàn bộ phòng thẩm vấn, không có thêm bất kỳ ai.

Không có ai lén lút lẻn vào như hắn ta đã đoán.

Thế nên…

Đột nhiên, hắn ta chợt nghĩ ra điều gì đó, liền quay đầu nhìn lại một cách khó khăn.

Tiểu đội trưởng nhìn thấy người đàn ông có làn da ngăm đen cùng với ánh mắt sáng rực đang đứng ở góc chết của camera, trước mặt anh ta là ông cháu nhà họ Đổng đang suy yếu ngồi tựa vào vách tường.

Quả nhiên là người đàn ông kia… anh ta là… Lang Vương…

Ra là vậy…

Hắn ta thở dài, rốt cuộc, mí mắt trĩu nặng, không còn chống đỡ nổi, môi mấp máy điều gì đó, nhưng lại không phát ra âm thanh, cứ thế ngất đi.

“Anh Vu… anh…”

“Tiểu Kiệt… chuyện này…”

Đổng Sinh cùng ông cụ Đổng kinh ngạc nhìn Vu Kiệt, cả người anh tỏa ra sát khiến cuồn cuộn như thủy triều, ánh mắt kiên định mà sắc bén như đao nhọn.

Đổng Sinh cứ cho rằng tiếp sau đó sẽ phải bị tra tấn, bắt bớ, anh ta đã chuẩn bị tinh thần cắn chặt răng chịu đựng, thế nhưng ngay lúc đó, bóng đèn vừa khéo vụt tắt.

Ngay sau đó…

Bất quá, chỉ trong chớp mắt…

Còng sắt trên tay đột nhiên rơi ra, ngay khi hai chân anh ta mềm nhũn, sắp quỳ sụp xuống nền nhà thì cơ thể đột nhiên được một đôi tay mạnh mẽ nâng lên cao, sau đó nhanh chóng di chuyển, rồi được đặt xuống, tựa lưng vào vách tường kiên cố.

Đổng Sinh còn chưa kịp phản ứng thì ngay lúc đó, anh ta chợt nghe thấy âm thanh còng sắt nặng nề rơi trên sàn nhà.

Chỉ trong vòng ba giây, trong bóng tối, anh ta nắm được đôi tay già nua của ông nội mình. Đổng Sinh vô cùng kinh ngạc, nhưng lúc này, bên tai bất chợt vang lên một âm thanh trầm ấm mà kiên định.

“Trông nom ông cụ cho tốt, tôi đi rồi về!”

Dứt lời, Đổng Sinh nghe thế tiếng đánh nhau, kế đó là tiếng kêu rên vô cùng chói tai.

Mãi cho đến khi bóng đèn lóe sáng.

Lúc này đây, Vu Kiệt đang ngồi xổm trước mặt anh ta, tổng cộng chỉ có vài phút ngắn ngủi.

Hai ông cháu nhìn nhau, đều cảm thấy kinh ngạc không thôi.

Bọn họ cũng không biết rốt cuộc Vu Kiệt đã làm thế nào để cởi bỏ ba cái còng tay trong bóng tối với tốc độ nhanh đến như vậy.

Cả hai đồng loạt há miệng, rồi lại không biết nên hỏi gì, là về việc mở còng trong bóng tối, hay về đống bừa bộn trên sàn nhà, hoặc là…

Nhưng lúc này, Vu Kiệt lại không hề lên tiếng, trên khuôn mặt kiên nghị của anh không có bất kỳ cảm xúc nào.

Đây chính là Lang Vương… đã tiến vào trạng thái chiến đấu!

“Ông Đổng, Đổng Sinh, chuyện còn lâu mới kết thúc!”

Ngay sau đó, anh xoay người, bóng lưng vững chãi tựa Thái Sơn chắn trước mặt bọn họ, mắt anh sáng như đuốc, nhìn chằm chằm ra cửa, nghiêng người nói:

“Bọn họ… đến rồi!”



Ở tầng cao nhất, trong văn phòng của đội trưởng Lục.

Tiếng bước chân bên tai Lý Giang Đào càng lúc càng xa dần, mãi cho đến khi không nghe thấy nữa, thế giới lại trở nên yên tĩnh.

Thế nhưng cảm giác mất mát cùng thất bại cực lớn tựa như thủy triều, vẫn không ngừng đánh úp, vây khốn ông ta.

“Không!”

Một tiếng thét điên cuồng trong phút chốc xé toạc thứ cảm giác bị vây khốn hãi hùng kia, khiến nó cứ thế vỡ toang.

Vu Kiệt…

Tất cả là do Vu Kiệt…

Nếu không phải vì tên khốn kiếp đó, ông ta đã không chậm trễ việc thâu tóm tập đoàn Đổng Thị, cuối cùng, khiến cho không ít kẻ tranh thủ được cơ hội.

Nếu không phải vì Vu Kiệt, Trương Thế Đào sẽ không vô duyên vô cơ làm hỏng chuyện tốt của mình, bỏ lỡ thời gian.

Nếu không phải vì hắn ta, hội thương nghiệp Vạn Hải của ông ta có thể…

“Vu… Kiệt…”

Lý Giang Đào tức giận gào thét, ông ta cắn chặt răng, rít lên cái tên này qua kẽ răng.

Máu trong người như sôi trào, cơn giận điên cuồng che kín bầu trời.

“Vu Kiệt!”

“Tất cả… tất cả… đều tại mày!”

“Ông… muốn mày phải chết!”

Dứt lời, ông ta bất chấp đôi mắt vằn vện tia máu của mình, lảo đảo vịn vào lưng ghế sofa, đứng dậy, bước từng bước nặng nề ra ngoài.

Ông ta muốn đi đến phòng thẩm vấn ở tầng hầm, ông ta muốn Vu Kiệt…

Ông ta muốn Vu Kiệt phải chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.