Đêm đến, thế giới trở nên mát mẻ hơn rất nhiều.
Mùi máu tươi trong hẻm nhỏ Luân Thành vẫn chưa tan đi.
Trận hỏa hoạn ở trung tâm thủ đô Lập Kiên vẫn còn để lại vết cháy đen.
Người của tổ chức Đệ Nhất vẫn còn tìm kiếm nhưng trong sự im lặng không một tiếng động ấy, có một nửa người đã rời khỏi thành phố sắp bị nổ mạnh này.
Bấy giờ, Mạc Vãn Phong sáng nay vừa đưa ra mệnh lệnh điều tra vụ đầu độc cũng nhận được tin tức mới.
Đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà tổ chức Đệ Nhất, trước mặt có rất nhiều giấy tờ thông tin điều tra được, sau lưng là người đã nhận lệnh điều tra tất cả những con đường vận chuyển. Tất cả những người đang ở đây là thành viên ông ta tin tưởng nhất trong tổ chức Đệ Nhất, bọn họ hầu như đều là cô nhi, tất cả đều do một tay ông ta dẫn vào tổ chức, bắt đầu từ con số không bồi dưỡng dần thành nhân tài.
“Nói đi! Cho tôi nghe thử kết quả các người điều tra được xem thử coi nào”.
“Rõ!”
Người dẫn đầu tiến về phía trước, đặt những tài liệu liên quan lên bàn, sau đó phát những bản sao ra cho các đồng nghiệp.
“Đây là kết quả điều tra của tổ chức Đệ Nhất về con đường vận chuyển hàng hóa, mỗi chuyên viên nhập và dỡ hàng trên từng con đường đó đều được theo dõi và kiểm tra nghiêm ngặt, hơn nữa hành tung của những người đó trong bảy ngày này đều điều tra hết một lượt, cuối cùng phát hiện ra Trương đại gia chính là người đã chuyển thùng nước cuối cùng vào”.
“Nhưng khi Trương đại gia lái xe chuẩn bị tiến vào căn cứ, lốp xe cán phải đinh trên đường, Trương đại gia gọi điện nhờ người tới sửa chữa và đứng chờ đằng sau lan can, không để ý đến thùng nước”.
“Nếu như thùng nước bị đổi sau khi mua về thì thời gian tráo đổi duy nhất chính là lúc này, nhưng đúng lúc đoạn đường đó không có máy quay nên chúng ta không thể chắc chắn rằng Trương đại gia có vấn đề gì hay không?”
“Trong thùng nước, ngoài cái chai Jack uống thì những chai khác cũng có độc, nếu đối phương đã chuẩn bị sẵn một thùng và đổi ngay vào lúc đó thì cũng không thể nào không phát hiện ra được, dù sao đó là một thùng nước chứ không phải là một chai nhỏ”.
“Thân xe bị nhấc lên, Trương đại gia có thể phát hiện ra được, ông ta xuất thân là lính đặc chủng, chắc chắn phải có khả năng phản ứng linh hoạt trong tình huống này, vì thế chúng ta có thể loại trừ khả năng bị tráo”.
Sau khi anh ta phân tích xong, Mạc Vãn Phong gật đầu nhưng vẫn không nói gì.
Khi chưa có bất kì bằng chứng xác thực thì chẳng người nào dám đưa ra kết luận cuối cùng. Sau đó, người thứ hai bắt đầu báo cáo.
Người này chịu trách nhiệm điều tra khâu mua hàng hóa.
Nhưng vì tính bảo mật của tổ chức Đệ Nhất rất cao nên quá trình mua hàng cũng cực kỳ phức tạp, điều tra rất tốn thời gian, chỉ trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, hoàn toàn không thể điều tra ra gì.
Sau đó, là người thứ ba!
Người thứ tư!
Người thứ năm…
Mỗi người phụ trách điều tra một khâu khác nhau, từ khi nhận được mệnh lệnh vào sáng nay đến giờ, tất cả bọn họ đều chưa được nghỉ ngơi chút nào.
Rất khó để tưởng tượng ra trong tình huống công tác với cường độ cao như thế, khả năng chấp hành nhiệm vụ của bọn họ vẫn tốt như vậy!
Chờ đến khi người cuối cùng báo cáo xong, sắc mặt Mạc Vãn Phong trở nên tối tăm.
Không có một tin tức nào hữu dụng.
Đường đường là tổ chức Đệ Nhất mà tìm một người bỏ độc thôi lại khó khăn đến thế ư?
Kẻ đầu độc hành động quá cẩn thận!
“Xem ra lần này chúng ta gặp phải đối thủ rồi!”, Mạc Vãn Phong nhìn lên bầu trời.
Gió đêm thổi vào tòa nhà.
Ánh trăng in vào mắt mỗi một người của tổ chức Đệ Nhất.
“Mất mặt thật!”
Mạc Vãn Phong: “Nhưng mà tôi có cảm giác vẫn còn tin tức tốt”.
“Thủ lĩnh, thủ lĩnh, tin tốt, tin tốt!”
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay!
Khi Mạc Vãn Phong vừa mới than thở xong thì bên ngoài đã có thành viên của tổ chức vọt vào với tốc độ cực nhanh.
Mạc Vãn Phong xoay người, nói với những người đang quỳ dưới đất: “Các người ra ngoài trước đi! Tiếp tục điều tra theo phân công trước đó”.
“Rõ”.
Lời vừa dứt, cùng một tiếng “xoẹt”, hơn hai mươi người đang quỳ dưới đất lập tức biến mất tại chỗ.
Người mang theo tin tức tốt cũng nhanh chóng đi tới trước mặt Mạc Vãn Phong, quỳ một gối xuống.
Há miệng thở hổn hển, cười nói: “Thủ lĩnh, ông đúng là thần, theo lời dặn của ông, tôi đã cử người điều tra tất cả các gia tộc từng có ân oán với nhà họ Lý, tôi đã điều tra kỹ lưỡng hành tung của mỗi người trong suốt gần nửa tháng”.
“Ngay lúc nãy thôi, tôi đã lần mò thấy manh mối, có đối tượng tình nghi dường như đã tự để lộ ra dấu vết!”
Mạc Vãn Phong nheo mắt lại, quả nhiên ông ta đã đoán đúng ư?
Sau lưng vụ tai nạn máy bay ở Luân Thành chính là sự tranh đấu của những gia tộc giàu có ở thủ đô.
Nếu thật là như thế, đối phương thà mạo hiểm đối đầu với tổ chức Đệ Nhất để xuống tay với Vu Kiệt thì chắc cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đối phó.
“Để tôi đoán thử xem, là nhà Hiên Viên phải không!”
“Không phải!”
Người nọ lắc đầu: “Ông đoán sai rồi, có tổng cộng hai nhà, thứ nhất là nhà họ Hạ, hôm Lang Vương đại nhân xảy ra tai nạn, nhà họ Hạ đã đặt vé máy bay đến Luân Thành, hơn nữa trước khi Lang Vương xảy ra chuyện, hình như người nhà họ Hạ đã cử Hạ Viên đến đại học Thủ Đô tham gia đấu giá từ thiện”.
“Trong buổi bán đấu giá đó, Lang Vương cũng có tham gia, trong đó họ đã xảy ra tranh chấp một lần, người tranh chấp với Lang Vương có mối quan hệ mập mờ với nhà họ Hạ, chi tiết thì tôi đã cử người tiến hành điều tra sâu hơn rồi”.
“Nhà họ Hạ!”
Nghe thấy cái tên đó, Mạc Vãn Phong nhíu mày, đó là gia tộc duy nhất được xếp vào hàng đầu ở cả võ giới lẫn thế giới người thường.
Lần này khó rồi!
Là nhà họ Hạ ư?
Mạc Vãn Phong: “Tiết lộ tin tức này cho Quốc Phái, nhắn người của Quốc Phái tiến hành điều tra những việc có liên quan, nhà họ Hạ đã cử người đến đại học Thủ Đô tham gia đấu giá thì tất nhiên phải có thứ gì ở nơi đó”.
“Rõ”.
Mạc Vãn Phong: “Thế gia tộc thứ hai là nhà nào?”
Người đó thở hổn hển xong thì ánh mắt trở nên nghiêm túc: “Báo cáo thủ lĩnh, nhà thứ hai chính là gia tộc có hiềm nghi lớn nhất”.
“Đó chính là người bị nhà Thượng Quan tiễn đến tận Thiên Thành, thiên tài thứ hai của Thủ Đô, Thượng Quan Bắc”.
“Thượng Quan Bắc?”
Mạc Vãn Phong: “Đó là đối thủ một mất một còn của thằng nhóc Vu Kiệt, nói nghe thử xem”.
Thượng Quan Bắc là kẻ có hiềm nghi lớn nhất!
“Cậu vừa mới nói tên đó đặt vé máy bay đi đâu cơ?”
“Lạc Thành!”
Mạc Vãn Phong: “Lập tức cử người đến Lạc Thành bắt người!”
“Rõ!”