Đây là đợt vây săn!
Cuộc vây săn của thế giới.
Nói thẳng ra thì đây là một đợt tấn công tập thể.
Khi tất cả mọi người sợ hãi tương lai khi con người nào đó trưởng thành, thì người đó đã trở thành con mồi của những tay thợ săn khác, đó cũng chính là nguyên tắc của khu rừng!
Con hổ đầu đàn trong khu rừng phát hiện ra trong bầy mình lãnh đạo có một chú hổ con rất có thể sẽ thay thế mình trong tương lai, vì thế để củng cố địa vị của mình, nó sẽ dùng hết mọi thủ đoạn để đuổi cả nhà hổ con ra thảo nguyên, thậm chí là giết chết.
Đó là đạo lý rất dễ hiểu.
Vì thế, trên đời này mới có câu cây có mọc thành rừng thì gió vẫn thổi bật rễ! Khi các thế lực lớn ở Hoa Hạ đều âm thầm chạy tới Lạc Thành để tìm kiếm Vu Kiệt thì trên mặt biển tĩnh lặng, lại xuất hiện một bóng người.
Lưu Hỏa đến từ Huyết Cương Bắc Băng đứng chắp hai tay sau lưng, như một pho tượng đứng trên mặt biển.
Khí kình bám vào lòng bàn chân giúp đỡ hắn ta giữ thăng bằng.
Ánh mắt hắn ta vẫn tản ra sát ý lạnh thấu xương.
“Vẫn chưa tìm được ư?”
Lưu Hỏa nheo mắt lại, sau khi ra khỏi hẻm nhỏ ở Luân Thành, hắn ta đã biết được tin tức máy bay Vu Kiệt ngồi đã xảy ra tai nạn, hơn nữa liên tục bảy ngày qua hắn ta luôn ở Luân Thành để chờ đợi những người khác tìm được hành tung của Vu Kiệt.
Nhưng thật bất hạnh!
Chờ đến tận bây giờ hắn ta vẫn không nghe được một tin tức tốt.
Chẳng lẽ thứ con hoang đó đã chết thật rồi?
Lưu Hỏa cúi đầu quan sát cuộn sóng dưới chân, cuộn sóng vẫn không ngừng ập đến, trong màn đêm yên tĩnh, bên tai chỉ còn mỗi tiếng sóng dập dìu.
Hắn ta hít một hơi thật sâu: “Mới đó đã chết rồi, đúng là không đủ để hả giận”.
“Thật sự rất muốn tự tay giải quyết thứ con hoang đó, nhưng vậy cũng tốt, người chết rồi, xem như một câu trả lời cho người đã khuất”. “Giết chiến sĩ của Huyết Cương Bắc Băng ta, không bằm thây hắn thành vạn đoạn đã là nhân từ lắm rồi”.
Dứt lời, Lưu Hỏa xoay người lại.
Nhưng khi hắn vừa chuẩn bị bỏ đi thì sau lưng lại có một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Cứ thế mà đi à, chuẩn bị đi đâu thế?”
Xoẹt!
Giọng nói vừa vang lên thì Lưu Hỏa đã đứng đờ tại chỗ, thần kinh lập tức căng thẳng lên, hắn ta trợn trừng hai mắt, không thể ngờ được rằng chủ nhân giọng nói có thể xuất hiện ở đây.
Hắn nhanh chóng siết chặt nắm đấm, cau mày, chiến ý trong mắt đủ để cho thấy sự khiếp đảm trong lòng hắn.
Hắn ta thở hắt ra, chậm rãi xoay người lại.
Trên mặt biển cách đó năm mươi mét có một ông lão.
Dáng người cao ngất.
Trên người là chiếc áo bào màu trắng, mái tóc bạc, mộc quan trên đỉnh đầu tạo khí thế của một vị vua, một tay ông ấy đặt phía sau, tay kia đặt bên hông, dù trên mi mắt có rất nhiều nếp nhăn nhưng đôi mắt lại sáng ngời rất có thần, ông chỉ đứng đó thôi là đủ để cho người ta thấy khí chất quân lâm thiên hạ, hòa nhập với đất trời.
Từ ánh mắt đầu tiên khi Lưu Hỏa nhìn thấy ông thì đồng tử hắn đã co rụt lại.
“Xem ra lời đồn không hề nhảm nhí”.
Lưu Hỏa nuốt một ngụm nước bọt.
Hai tay hắn ta ôm quyền: "Lâu rồi không gặp, quán chủ Lưu!”
Người đó chính là quán chủ của Chí Nam Quan Hải, Lưu Mỗ.
Trong bảy ngày nay, Lưu Mỗ luôn tìm kiếm tung tích của Vu Kiệt, nhưng ngoài mục đích đó thì ông ta còn tìm kiếm một người nữa.
Kẻ suýt chút nữa giết chết Phong Thanh Dương, kẻ có ý đồ ra tay với cháu ngoại mình.
Tất nhiên, Lưu Mỗ đã tìm được.
Thấy Lưu Mỗ không nói lời nào, bầu không khí ngày càng trở nên căng thẳng, cảnh giới của một Phong Thánh Giả đối mặt với một Phong Vương Giả, đó chắc chắn là một chuyện cực kỳ ngu xuẩn.
Lưu Hỏa nói: “Hay là tôi đi trước nhé?”
Lưu Mỗ: “Đi đâu cơ?”
Lưu Hỏa: “Một nơi cách ông rất xa”.
Nghe thế, Lưu Mỗ chỉ mỉm cười: “Thế có lẽ ngươi đang nằm mơ rồi, hôm nay trời cao đất rộng, chỉ cần bổn vương muốn thì chân trời góc biển mặc ta đi, dù ngươi ở bất kỳ nơi nào thì bổn vương cũng có thể tìm được ngươi, cũng có thể giống như bây giờ, đứng trước mặt ngươi”.
“Thế nên…”, ánh mắt Lưu Hỏa lạnh lùng: “Không còn đường sống nào ư?”
Lưu Mỗ: “Từ khi bổn vương đứng ở đây, ngươi nên biết được mục đích bổn vương đến đây là gì, vì vài lý do nên bổn vương sẽ không nhúng tay vào bất kỳ chuyện gì ở Hoa Hạ, lại càng không đặt chân lên mảnh đất đó dù chỉ một lần”.
“Vì thế, bổn vương biết rõ thằng bé đó bị nhiều thế lực hùng mạnh ở Hoa Hạ thù ghét, cũng không thể làm gì, không thể ra tay chém hết tất cả kẻ địch, chỉ có thể cử thuộc hạ của mình đi, nhưng ngoài Hoa Hạ, nếu như thằng bé bị bất kỳ ai bắt nạt thì kẻ làm ông ngoại như bổn vương sẽ không nhịn nữa”.
“Con người ta già rồi sẽ trở nên lắm lời, vì thế nên rất muốn có một đứa con đứa cháu bên cạnh để chăm nom, thằng bé là huyết mạch duy nhất của bổn vương, bất kỳ kẻ nào dám âm mưu làm hại nó đều không đáng được tha thứ!”
“Dù có là Huyết Cương Bắc Băng cũng không phải là ngoại lệ”.
Hai ba câu đã nói rõ ý đồ của mình.
Đã tới tận nơi này.
Thì chắc chắn phải có một kết cục.
Chỉ có một người được phép sống sót rời khỏi đây.
Đó chính là nguyện vọng của một người làm ông ngoại, muốn chăm sóc cho cháu ngoại mình.
Ở Hoa Hạ, ông không thể làm gì được, nhưng ngoài Hoa Hạ.
Ông ta chính là vương!
Sau khi nói xong những lời đó.
Trên biển bỗng nhiên có những cơn gió lạnh thổi đến, ngọn sóng dưới chân hai người bắt đầu nổi lên không ngừng, ngày càng lớn.
Là vương của Huyết Cương Bắc Băng, Lưu Hỏa nheo mắt lại: “Tôi không trực tiếp ra tay với tên đó, ông phải nói đạo lý một chút”.
Lưu Mỗ gật đầu: “Đúng là bổn vương đang nói đạo lý mà, bởi vì ngươi muốn giết thằng bé nên ngươi phải chết, đó chính là đạo lý của bổn vương”.
“…”, Lưu Hỏa.
Đơn giản rõ ràng dứt khoát, cực kỳ bá đạo!
Khoảnh khắc đó, Lưu Hỏa nhận ra rằng dù mình có nói thêm bất kỳ điều gì cũng không có tác dụng!
Hắn ta nhắm mắt lại, rồi chợt mở ra: “Không công bằng, tôi với ông…”
“Rầm!”
Không đợi đến khi hắn ta nói cho hết lời, trong không trung đã vang lên tiếng nổ, lấy Lưu Mỗ làm trung tâm, một khoảng trời bỗng chốc mở rộng, như cả vòm trời rơi xuống, đè áp lực tuyệt đối lên vai Lưu Hỏa.
“Ầm”.
Trên mặt biển, một cơn sóng lớn bỗng lan sang hai bên.
Mảnh thiên địa này to lớn hơn, mạnh mẽ hơn cái ngày hòa thượng của chùa Hàn Sơn ra khỏi tháp trấn yêu, vô số quy luật của đất trời đều quy tụ về vùng trời ấy, tạo thành không gian kín tuyệt đối nhốt Lưu Mỗ và Lưu Hỏa bên trong.
Trong nháy mắt, Lưu Hỏa “phụt” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Ánh mắt đầy khiếp sợ quỳ rạp xuống mặt biển, trên vai hắn ta chính là pháp tắc của đất trời, như một ngọn núi hùng vĩ đè xuống khiến hắn không nhấc đầu lên nổi.
Chỉ là một ánh mắt đã khiến hắn ta bị đè xuống mặt đất, không thể phản kháng!
Lưu Hỏa nuốt một ngụm nước bọt, nỗi sợ hãi tử vọng dâng lên trong lòng, hắn ta dùng hết tất cả khí kình trong người để ngước lên, gắt gao nhìn chằm chằm Lưu Mỗ: “Thật sự phải như thế?”