Đệ Nhất Lang Vương

Chương 822: Chương 822: Nguyên nhân của cái ác




Hối hận!

Là điều chắc chắn!

Khi Lưu Hỏa biết được chuyện người Phong Vương ở Chí Nam Quan Hải đã thành công vượt qua lôi kiếp qua nguồn tin của mình, không cần phải trốn thiên lôi nữa thì hắn ta cảm thấy hơi nghi ngờ, nên biết rằng từ trước đến nay trong võ đạo, người Phong Vương trên thế giới này chẳng còn được mấy người, hầu hết gười Phong Vương muốn tránh né đợt thiên lôi để lấy tư cách trở thành thần nên đều trốn đi cả, chẳng có mấy ai dám bước ra.

Cũng vì thế nên người Phong Thánh tầng thứ bảy mới được xem là võ giả có lực chiến cao nhất trên thế giới này, vì vậy Lưu Hỏa mới dám rời khỏi Huyết Cương Bắc Băng, muốn giết người là giết người.

Nhưng…

Điều đó không có nghĩa là tất cả các người Phong Vương đều là kẻ vô dụng.

Lưu Hỏa biết rất rõ, các người Phong Thánh khác trên thế giới này cũng biết rất rõ, nếu như người Phong Vương đó rời núi, vượt qua đạo thiên lôi đó mà không chết, thì một khi người đó muốn làm bất kỳ điều gì, bọn họ sẽ rất khó ngăn cản hay chống cự, dù có dùng hết tất cả các vũ khí hóa học đáng sợ nhất trên đời cũng chẳng thể giết chết họ.

Vì vậy, Lưu Hỏa không tin Lưu Mỗ ở Chí Nam Quan Hải đã vượt qua lôi kiếp. Không có nguyên nhân gì khác, chỉ đơn giản là không thể xảy ra được!

Thời đại này, vẫn chưa có một Người Phong Vương nào có thể vượt qua được lôi kiếp.

Thế nhưng bây giờ…

Hắn ta biết được rằng mình đã sai rồi.

Thật sự quá sai.

Sai lầm, như một trò cười.

Lưu Mỗ, thật sự vượt qua được lôi kiếp.



Trận chiến không hề bị trì hoãn một chút nào.

Lưu Hỏa chết.

Không có những chiêu thức màu mè, cũng chẳng có những lời vô nghĩa, trong một mảnh thiên địa của Lưu Mỗ, ông ta chính là thần của vùng trời đó, Lưu Hỏa bị nhốt trong thế giới của ông ta, dù có là sự tồn tại với sức chiến đấu cao nhất ở một nơi khác, nhưng ở nơi này, tất cả mọi hành vi của hắn ta đều bị Lưu Mỗ khống chế.

Vì vậy…

Mười giây qua đi, hai tay của hắn ta bị Lưu Mỗ xé nát bấy. ! Hai chân hắn ta bị đường kiếm sắc bén cắt thành hai nửa.

Đầu và xác hắn ta bị chia thành hai và chìm vào đáy biển, không còn nhìn thấy được nữa.

Lưu Hỏa đã chết!

Cả một chút khả năng chiến đấu cũng không thể dùng được, cứ thế bị giết chết, một cách vô tình.

Lưu Mỗ làm xong tất cả mọi thứ, ánh mắt ông ta vẫn nhìn hết cả quá trình, giống như một pho tượng đầy uy nghiêm, đứng ở nơi đó.

“Xong rồi!”

Lưu Mỗ khẽ thì thầm một câu.

Thế thì chỉ còn lại mỗi một việc nữa.

“Tiểu Kiệt, cháu đang ở đâu?”

Lưu Mỗ cúi đầu nhìn mặt biển dưới chân mình.

Theo những tin tức mà đội tham gia hành động cứu hộ lần này gửi về, ông ta cẩn thận cúi đầu quan sát mỗi một góc của vùng biển này, sử dựng sức mạnh của mình để tìm kiếm khắp nơi.

Đây là nơi cuối cùng Vu Kiệt xảy ra tai nạn, xác máy bay cũng nằm ở gần đó, dựa vào tốc độ của chiếc máy bay ấy khi đó cùng với người sống sót kể lại về tia sét đánh xuống để suy tính, Lưu Mỗ có thể chắc chắn cháu ngoại mình đã rơi xuống ngay nơi này.

Ông ngước đầu lên nhìn trời.

Bầu trời giờ phút này có những vì sao sáng lên như ngọc, màn đêm yên tĩnh khiến vùng biển này trở nên xinh đẹp hơn bao giờ hết.

Nhưng…

Theo tình huống Ái Phương đã miêu tả, sự đẹp đẽ của nơi này chỉ là thứ để che giấu đi cái âm u lạnh lẽo đầy sợ hãi mà thôi.

Lưu Mỗ nhíu mày: “Theo lý mà nói thì cảnh giới của thằng bé Kiệt này vẫn chưa đủ để dẫn thiên lôi đến, mai rùa vẫn còn nằm trong tay Diệp Lâm và Mặc Bạch, không có thứ pháp khí thượng cổ đó, dù có biết thuật pháp dẫn lôi thì cũng khó thu hút được thiên lôi”.

“Hơn nữa hấp dẫn thiên lôi trong tình huống đó để làm gì cơ chứ?”

Giọng Lưu Mỗ trầm thấp, cuối cùng đoán: “Thế nên thiên lôi mà người sống sót đó kể lại không phải do thằng bé dẫn đến, nói cách khác, sấm sét đó không đánh về phía Tiểu Kiệt, hoặc là, có người cố ý…”

Nghĩ tới đó, Lưu Mỗ thấy căng thẳng, trong đầu bất giác hiện lên một hình bóng.

Đó là hình bóng mà lạc ấn ông ta để lại trong cơ thể Vu Kiệt ghi lại và truyền sang cho ông ta.

Trong ý thức của Vu Kiệt, ngoài lạc ấn của ông ta thì còn một người khác nữa, cảnh giới cao hơn ông ta rất nhiều, một ông lão thần bí mà ông ta cố gắng thế nào cũng không thể nhìn thấu.

“Là ông ta ư?”

Lưu Mỗ đứng dưới tia sáng đến từ những vì sao, ánh mắt trở nên nặng nề.

“Nếu là ông ta thì việc dẫn dắt thiên lôi đến đây là để làm gì?”

“Ông ta, hình như cũng không hề có ác ý với Tiểu Kiệt?”

“Rốt cuộc ông ta là ai?"

Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác.

Khi con người ta bắt đầu suy nghĩ về những vấn đề thì sẽ bất giác phát hiện ra rằng mọi thứ ngày càng phức tạp.

Lưu Mỗ ngạc nhiên phát hiện, có lẽ cháu ngoại ông ta còn đáng gờm hơn những gì ông ta tưởng tượng rất nhiều.

Đây rốt cuộc là cơ duyên?

Hay là một mối họa?

Không ai hay biết!

Khi ông ta đang phiền não thì bên tai bỗng có những giọng nói lo lắng vang lên cách đó khoảng mấy trăm mét trên mặt biển.

Ánh mắt Lưu Mỗ trở nên căng thẳng, xoay đầu nhìn lại, bắt đầu dùng khí kình của mình tập trung sang đó.

Chỉ thấy…

Bên đó có một con thuyền cứu hộ.

Trên boong thuyền, có hai cô gắng cực kỳ kích động.

Đó là…

Lưu Mỗ chợt lặng người: “Đó không phải là vợ của cháu trai mình ư?”





Màn đêm vẫn chưa đến lúc kết thúc.

Hành động cứu viện nhắm vào Vu Kiệt cũng chưa kết thúc.

Cả thế giới vẫn còn tập trung quan tâm đến chuyện này, những ảnh hướng liên quan cũng liên tục tăng lên.

Khi tất cả mọi người đều quan tâm đến Vu Kiệt, trong một tòa nhà của tổ điều tra ở thủ đô, một người phụ nữ trung niên đeo còng tay được dẫn từ trong phòng giam bước ra.

Một nhân viên áy náy cởi còng tay của Lý Tiên ra.

“Thật lòng xin lỗi tiến sĩ Lý, căn cứ vào điều tra của chúng tôi thì bà đã bị đổ oan, đã có đầy đủ bằng chứng cho thấy bà không hề có bất kỳ liên quan gì đến chuyện bệnh nhân sử dụng thành quả nghiên cứu rồi tử vong, tất cả đều do Hồ Yến tự tung tự tác”.

“Viện trưởng của viện nghiên cứu cũng đã bị bắt về thẩm vấn, ông ta đã khai mình và Hồ Yến hợp tác với nhau để đá bà ra khỏi dự án này, bệnh nhân ung thư đó lại thành người vô tội hy sinh trong kế hoạch của bọn họ”.

“Tiến sĩ Lý, bà có thể trở về nhà!”

Không có nghi ngờ, cũng chẳng dây dưa kéo dài.

Cây ngay thì không sợ chết đứng!

Sự thật đã được điều tra rõ ràng.

Đứng trong sảnh nhìn ra ngã tư đường hoang vắng bên ngoài, không ai có thể tìm thấy biểu cảm nào đó trên vẻ mặt của Lý Tiên.

Không có sự vui vẻ như trong tưởng tượng.

“Tiến sĩ Lý?”

Thấy Lý Tiên cứ đứng yên đó, nhân viên công tác bèn hỏi.

“Thế Hồ Yến thì sao?”, Lý Tiên nhìn anh ta, hỏi với vẻ nghiêm túc.

Nhân viên đó đáp: “Căn cứ vào tất cả những sai phạm của cô ta, tổ điều tra sẽ cân nhắc và khởi tố, đòi lại sự công bằng cho người thân của người đã mất”.

“Tuy thủ đoạn đó vi phạm pháp luật, nhưng tất cả mọi lỗi lầm đều cho cô ấy ư?”

“Cái ác không được sinh ra từ khoảng không, tất cả đều có nguyên nhân của nó”.

“Xã hội này không hề công bằng với nhân viên nghiên cứu khoa học, đó mới là nguyên nhân của cái ác!”

“Chẳng lẽ… Tôi nói không đúng ư?”




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.