Đệ Nhất Lang Vương

Chương 114: Chương 114: Điều động Mật Điệp Tư




Cậu..

Chủ?

Cảnh tượng này không chỉ lọt vào tầm mắt của tất cả mọi người bên trong đồn, mà cũng… lọt cả vào tầm mắt của Dương Cẩm Tú.

Cô dùng tốc độ nhanh nhất để lao tới đây, đang định bước vào cửa thì lại nhìn thấy cảnh tượng nghìn năm khó gặp này.

Ông nội của nhà mình lại quỳ xuống trước mặt chú, còn gọi chú ấy là… cậu chủ!

Cô trốn ở một bên, không dám thò đầu ra, chỉ lặng lẽ quan sát mọi việc.

Ai là cậu chủ, đám vệ sĩ hơn năm mươi người của nhà họ Hàn quay đầu qua nhìn lẫn nhau, cánh tay của Hàn Thiên bất giác run rẩy, trong lòng bỗng vọt lên một cảm giác hoang mang sợ hãi, mà Hàn Lưu thì đã bị khí thế hoành tráng của nhà họ Dương khiến cho sửng sốt đến mức ngây ngẩn cả người.

Bàn tay của hắn run lên, khẩu súng trong tay trượt ra rơi trên mặt đất, còn mình thì cũng nhũn cả người ngã bệt xuống đất.

Trong mắt hắn, ông nội Dương của nhà họ Dương là một nhân vật cực kỳ nổi tiếng, tay không xây dựng nên cơ nghiệp vững mạnh, nhưng lại… quỳ xuống… trước một người mà hắn ta vẫn cho là một con kiến hôi, một tên tép riu.

Trong phút chốc, thế giới quan của hắn ta sụp đổ ầm ầm.

Vu Kiệt này… chẳng lẽ thân phận của anh ta… thực sự không đơn giản?

Mà Vu Kiệt đứng ở một bên thì vẫn đang ở trong trạng thái mù mờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Anh khẽ cúi đầu, vội vàng đỡ Dương Chấn Hoa đầu tóc bạc phơ đứng dậy: “Ông nhận nhầm người rồi, tôi không phải là cái cậu chủ gì đó, tôi chỉ là một người bình thường mà thôi”.

“Nhận nhầm?”

Dương Chấn Hoa lắc đầu liên tục: “Không thể nào, Dương Chấn Hoa tôi mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng ánh mắt vẫn rất tinh tường, cậu chính là cậu chủ mà tôi muốn tìm”.

“Tôi?”

“Ồ đúng, cậu vẫn còn chưa biết được thân phận của mình, nhưng mà cậu yên tâm, ông cụ Lý đã sắp đến đây rồi, ông nội ruột của cậu sắp đến rồi, bây giờ, mời cậu chủ theo tôi lên xe rời khỏi đây, đi đến nhà họ Dương nghỉ ngơi một chút, việc của ngày hôm nay, tôi sẽ giải quyết giúp cậu!”

“Bất cứ người nào dám mạo phạm đến cậu, đều sẽ phải hứng chịu cơn giận lôi đình”.

Vu Kiệt… trợn to hai mắt.

Ông nội…

Ông nội… ruột!

Từ khi hiểu chuyện đến giờ, anh đều biết mình từ nhỏ chính là một cô nhi, nghe bố mẹ nuôi nói, lúc đầu khi họ vừa mới nhặt được anh, anh gần như không còn hô hấp gì nữa, gần như đã chết, nhưng buổi tối ngày hôm đó đột nhiên có một vị cao nhân xuất hiện, nhấn nhẹ một cái vào ngực của anh, sau đó anh liền có hô hấp rồi sống lại lần nữa.

Nhiều năm qua, Vu Kiệt đã quen với thân phận của mình, anh không biết bố mẹ ruột của mình là ai, cũng lười đi tìm hiểu, trong mắt anh, anh đã coi mình là người nhà họ Vu từ lâu rồi.

Nhưng bây giờ, ông lão tóc bạc phơ này không hiểu từ đâu lại mang theo một đám người đến bảo vệ cho anh, còn gọi anh là cậu chủ, thậm chí còn nói… ông nội ruột của anh… đang trên đường đến đây.

Bỗng nhiên, một người vốn luôn có thể giữ vững tinh thần ngay cả khi đối diện với thiên binh vạn mã, giờ phút này lại có chút hoang mang.

“Ông là nói… ông nội ruột… của tôi?”

Trong mắt của Dương Chấn Hoa hơi lấp lánh ánh nước: “Đúng vậy, ông cụ không tìm được cậu ở Giang Thành, bây giờ vừa nghe cậu đã đến Ninh Thành nên lập tức vội vàng từ thủ đô chạy đến đây, cậu chủ, cậu đi cùng tôi đi!”

“Vậy còn ông là ai?”

Vu Kiệt hỏi.

“Tôi…”.

Dương Chấn Hoa tự mình giới thiệu: “Thưa cậu chủ, tên tôi là Dương Chấn Hoa, chính là quản gia tiền nhiệm của nhà họ Lý, đương nhiên, cũng là người đứng đầu của nhà họ Dương ở Ninh Thành, cậu gọi tôi là ông Dương là được…”.

Nhà họ Dương?

Người đứng đầu của nhà họ Dương?

Mặt của Vu Kiệt khẽ biến sắc, cũng tức là, ông cụ trước mắt này không phải ai khác, ông ta chính là… ông nội của Dương Cẩm Tú.

“Cậu chủ, đừng nói những chuyện khác nữa, mau mời lên xe, tôi phái người…”.

“Đợi đã!”

Mà ngay khi lời nói của Dương Chấn Hoa mới nói được một nửa thì Hàn Thiên lạnh lùng cắt lời.

Dương Chấn Hoa bước lên một bước, ngăn trước mặt Vu Kiệt, trợn mắt nhìn Hàn Thiên: “Có việc gì?”

Hàn Thiên lạng giọng nói: “Lão già, ông đang hỏi thừa à? Hôm nay ông năm lần bảy lượt sỉ nhục nhà họ Hàn tôi, bây giờ lại còn chả hiểu ra sao chạy đến đây diễn trò rồi muốn đưa thằng nhãi này đi, ông coi Hàn Thiên tôi là con khỉ để ông đùa bỡn à? Muốn cứ thế mà đi? Không khỏi… có chút không coi tôi ra gì à!”

Dương Chấn Hoa nhướng mày: “Việc xảy ra ngày hôm nay đã đủ nhiều rồi, Hàn Thiên, nếu như anh muốn tính sổ thì Dương Chấn Hoa tôi ngày mai sẽ tính toán từng món nợ với anh cho rõ ràng sau, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, đừng có tiếp tục phạm sai lầm nữa, người thanh niên phía sau lưng tôi đây, anh không xúc phạm nổi đâu!”

Nghĩ đến lời dặn dò của ông cụ Lý, Dương Chấn Hoa liền nén lại cảm xúc muốn nói ra thân phận của Vu Kiệt.

“Không thể xúc phạm nổi?”

Hàn Thiên cười khinh bỉ: “Một tên trợ giảng tép riu? Ông nói tôi lại không xúc phạm nổi? Anh ta đánh gãy một chân của con trai tôi, lại đánh bị thương vệ sĩ của nhà họ Hàn, bây giờ anh ta đi rồi thì mặt mũi của tôi vứt đi đâu? Giám đốc Vương, anh nói có đúng không?”

Lời vừa dứt, Vương Lập đứng một bên mang theo một đám người mặc đồng phục nhân viên từ trong toà nhà đi ra, mỗi người đều đã thay một bộ đồ mới với trang bị đầy đủ, đến đạn cũng đã lên nòng.

Một hàng súng ngắm chuẩn về phía ông cụ Dương cùng với đám vệ sĩ nhà họ Dương, dưới sự uy hiếp tuyệt đối từ vũ khí, ưu thế số người không còn là ưu thế nữa.

Ánh mắt Dương Chấn Hoa lạnh dần, trừng trừng nhìn Vương Lập: “Anh bây giờ đang… đùa với lửa! Vương Lập, thân là người phụ trách toàn quyền ở đây, anh có hiểu rõ mình đang làm gì không?”

“Mau bảo người của anh hạ súng xuống!”

Sắc mặt Vương Lập nghiêm nghị, đi đến bên cạnh Hàn Thiên, đối diện với Dương Chấn Hoa, đè thấp giọng của mình nói: “Tội phạm Vu Kiệt, đánh gãy chân người khác không có lý do chính đáng, lại sử dụng bạo lực ở đây, tôi đang… xử lý theo đúng pháp luật!”

“Ông cụ Dương, ông muốn bao che cho anh ta à?”

“Anh nói cái gì?”, Dương Chấn Hoa nổi giận đùng đùng nói: “Tôi cảnh cáo anh, đừng sai càng thêm sai, đứng nhầm bên thì cẩn thận mất hết tiền đồ, tôi nói rồi, anh ấy không phải là người mà các người có thể xúc phạm được đâu!”

Vương Lập nhún vai: “Ông thấy tôi… còn được lựa chọn không?”

“Ông cụ Dương, ông cũng đừng có doạ tôi, cái tên Vu Kiệt này chẳng qua chỉ là một tên trợ giảng mà thôi, không có bối cảnh gì cả, tôi đã điều tra rất rõ ràng từ lâu rồi, nếu như anh ta là một nhân vật lớn gì đó, chẳng lẽ lại đi làm bia cho người ta đánh à, đúng không?”

“Ông chẳng qua là biết thằng nhóc này thích cháu gái của ông, hoặc là vừa đúng lúc, cháu gái của ông cũng thích anh ta, cho nên mới ra tay giúp đỡ thôi!”

“Nói thật, vở diễn này của ông đúng là xuất sắc, cái gì mà cậu chủ, nghe mà giật hết cả mình, đến cả vệ sĩ nhà họ Dương cũng chạy cả lên, ông đúng là dốc lòng dốc sức quá!”

Từ lúc Vương Lập nhận được điện thoại của Hàn Thiên, khi quyết định giúp ông ta thì Vương Lập đã không còn đường lùi nữa rồi.

Ông ta buộc phải chọn một con đường và đi đến cùng.

Nếu không, thứ mà ông ta phải đối mặt là tiến thoái lưỡng nan!

Mà ông ta, cũng nhận định chắc chắn Vu Kiệt chỉ là một trợ giảng phòng tập, giống như Hàn Lưu nói vậy, nếu như anh ta mà là một nhân vật lớn nào đó thì đã không đi làm công việc đó để bị đánh?

Nghe những lời này, các nếp nhăn trên mặt của Dương Chấn Hoa như muốn xoắn hết lại với nhau, sắc mặt ông ta rất nghiêm túc: “Cho nên, nhất định phải chọn mất cả chì lẫn chài sao?”

Hàn Thiên lắc đầu: “Lão già, dù gì thì hai nhà chúng ta hôm nay cũng coi như đã lật mặt với nhau rồi, bây giờ, tôi cho ông hai con đường để lựa chọn, thứ nhất, để Vu Kiệt kia lại còn ông thì cút một mình, ngày sau tôi với nhà họ Dương của ông sẽ tính sổ với nhau!”

“Thứ hai, tôi sẽ ở đây, sẽ tính toán cho kỹ từng món nợ của ngày hôm nay!”

“Ông… chọn con đường nhào?”

Vu Kiệt siết chặt nắm tay: “Ông à, ông có thể đi trước, tôi có thể tự xử lý!”

Dương Chấn Hoa hơi hoa mắt, trong tình huống nguy hiểm thế này, cậu ấy… cậu ấy lại bảo mình đi trước!

Cậu chủ… . Truyện Nữ Cường

Trong lòng Dương Chấn Hoa bỗng thấy vô cùng cảm động, ông ta bước lên trước một bước, ngẩng đầu ưỡn ngực, dùng sức chống mạnh cây gậy ba-toong xuống mặt đất: “Hàn Thiên, đây là do anh tự đâm đầu vào chỗ chết, đừng trách tôi không nhắc nhở anh trước!”

“Bảo người của Vương Lập bỏ súng xuống, các người vẫn còn đường lùi!”

“Cút cái con mẹ nhà ông! Loại tạp chủng này đánh gãy chân con trai tôi, ông muốn tôi thả anh ta ra? Ông đang nằm mơ đấy à? Lão già, mau chọn đi!”, Hàn Thiên há miệng ra chửi bới, hầu như đã không còn phong độ mà một gia chủ của gia tộc nên có nữa.

Dương Chấn Hoa lạnh lùng hừ một tiếng: “Xem ra, anh vẫn u mê không chịu giác ngộ, vậy tôi cũng không cần khách sáo nữa, Hàn Thiên, không phải anh vẫn luôn cho là thực lực của nhà họ Hàn và nhà họ Dương gần bằng nhau sao? Hôm nay, tôi sẽ cho anh cơ hội để nhìn xem, cái gì mới gọi là thực lực thật sự!”

Nói xong, Dương Chấn Hoa lấy điện thoại ra, bấm gọi!

“A lô? Tôi là Dương Chấn Hoa, nhận mệnh lệnh của ông cụ, điều động Mật Điệp Tư, trong vòng nửa tiếng, tôi muốn nhà họ Hàn… diệt vong!”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.