Đệ Nhất Lang Vương

Chương 115: Chương 115: Nhất quan hệ, nhì tiền tệ




Nói xong, điện thoại tắt…

Mật Điệp Tư…!

Bỗng nhiên, là người tổng phụ trách của cục, Vương Lập bắt đầu cảm thấy bất an. Mật Điệp Tư? Lẽ nào là tổ chức tình báo nổi tiếng hiển hách ở thủ đô, có quyền điều động hợp pháp tất cả những cơ quan quyền lực bí mật ở các giới, thống lĩnh tất cả mạng lưới thông tin của ba mươi tỉnh sáu mươi huyện sao?

Lúc này, ông ta mới nghĩ ra, ông cụ Dương ngoài thân phận là người đứng đầu nhà họ Dương thì ông ta còn ở thủ đô hơn 30 năm.

Không xong rồi! Lúc này, sắc mặt Vương Lập căng thẳng. Ông ta cảm nhận được sự phức tạp của sự việc.

“Gia chủ Hàn…”.

“Giám đốc Vương, ông sợ rồi sao?”, Hàn Thiên nheo mắt nói: “Đến bước này rồi mà ông cảm thấy vẫn còn đường lui sao? Cái gì mà Mật Điệp Tư, tôi chưa nghe thấy bao giờ”. Nói xong, ông ta nhìn Dương Chấn Hoa nói: “Lão già thối! Đây là ông nói nhé, nếu ông đã cố chấp bảo vệ thằng ranh này, vậy thì đừng trách nhà họ Hàn ra tay độc ác. Gia tộc khác sợ ông nhưng tôi không sợ đâu. Ông nghĩ nhà họ Hàn của tôi đến được ngày hôm nay chỉ là có một mình thôi sao?”

“Trong vòng nửa tiếng mà muốn diệt nhà họ Hàn, phải chăng coi thường chúng tôi quá. Nói khoác cẩn thận vạ miệng đấy”.

“Ting, ting, ting…”, nhưng trong lúc ông ta vừa nói xong thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Cuộc điện thoại này đến khá bất ngờ, vừa hay sau mấy phút khi Dương Chấn Hoa cúp điện thoại, dường như…

Trong lòng ông ta giật mình, sau đó nghe điện thoại: “Alo”.

“Chủ… Chủ tịch, không xong rồi. Tập đoàn xảy ra chuyện rồi?”

“Xảy ra chuyện rồi? Có thể xảy ra chuyện gì chứ?”, ông ta mới rời khỏi tập đoàn không lâu thì xảy ra chuyện, làm sao có thể thế được?

“Chuyện gì?”

Người ở đầu dây bên kia là nữ thư ký chuyên môn phụ trách những chuyện lớn nhỏ của tập đoàn khi Hàn Thiên không có ở đó. Thần sắc cô ta căng thẳng, vội nói: “Một phút trước tôi nhận được tin, khách sạn Ruberry dưới quyền tập đoàn của chúng ta đã bị tố cáo. Hiện giờ các tổ chức có liên quan đã gửi thông báo trên mạng, dẫn người đến niêm phong rồi”.

“Cái gì?”

Khách sạn Ruberry?

“Cô đang nói đùa đấy à? Khách sạn bị tố cáo? Sao có thể thế được? Đây là khách sạn quy mô lớn nhất dưới quyền của tập đoàn nhà họ Hàn, tất cả mọi chuyện đều có người quản lý, sao bị tố cáo được? Mà tố cáo cái gì?”

Nữ thư ký nuốt nước bọt, đáp: “Có liên quan đến… Mại dâm… Tổ chức đánh bạc…”.

“Hả?”, lời này như thiên thạch rơi đập mạnh xuống đầu Hàn Thiên.

Ông ta sững người ra. Hai điều cấm kỵ này đã trở thành lý do tố cáo thuyết phục…

Sao có thể như thế được? Ông ta không dám tin.

“Không thể nào, không thể nào… Đây tuyệt đối là không thể. Mỗi tháng tôi đều cử người của tập đoàn đi kiểm tra khách sạn mà, sao lại bị tố cáo được. Không… Không…”.

Là chủ tịch của tập đoàn, ông ta cũng hiểu rõ, hai điều cấm kỵ này mà phạm phải thì có nghĩa là gì?

Không chỉ là khách sạn Ruberry bị niêm phong mà những chi nhánh khác cũng nhận được lệnh tạm dừng hoạt động để tiến hành kiểm tra. Ngoài ra, tập đoàn nhà họ Hàn có 80% cổ phần trong khách sạn Ruberry cũng bị liên lụy, cũng sẽ bị thẩm tra. Đồng thời, những thủ tục thẩm tra phức tạp và thời gian dài sẽ gây nên những tổn thất lớn cho nhà họ Hàn. Ngoài việc thanh toán tiền lương mỗi tháng năm trăm triệu cho hơn ba ngàn nhân viên thì còn tổn thất đến những chi nhánh khác nữa.

Nếu tính toán sơ lược thì ít nhất cũng tổn thất ba tỷ tệ. Nó tương đương với việc rút mất 90% tổng vốn lưu động hiện có của nhà họ Hàn.

Đây là một đòn giáng quá mạnh!

Nữ thư ký run rẩy đáp: “Là do giám đốc mà ông cử đi mỗi tháng đã nhận hối lộ của Tổng giám đốc các khách sạn. Ban nãy bên thẩm tra cho biết, những giám đốc này cũng bị tố cáo, nhận tiền hối lộ lên đến… Một tỷ”.

Lúc này, sắc mặt Hàn Thiên hoàn toàn tái nhợt.

“Một tỷ…”.

“Một tỷ tiền hối lộ, đây đủ để kết án tù nặng rồi”, Hàn Thiên không nhúc nhích, cứ đờ đẫn tại chỗ. Hơn nữa, nếu thông tin này truyền ra ngoài, riêng dư luận đã có thể gây ảnh hưởng khiến nhà họ Hàn tổn thất gấp bội, thậm chí tổn thất đến từng giây từng phút.

“Toi đời…”.

“Toi thật sự rồi…”, một phút bất cẩn, họa khôn lường.

Tập đoàn Hàn Thị thoạt nhìn hoành tráng, bề ngoài thì tráng lệ nhưng một khi chiếu vào góc khuất thì những chuyện thối nát xấu xa sẽ đều bày ra trước mặt mọi người.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều sẽ mở to gấp bội lần khi nhìn vào những góc khuất đó, đến mức hoàn toàn nuốt trọn vẻ huy hoàng mà nhà họ Hàn vốn có.

Hàn Thiên có chút không đỡ nổi, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Sao lại có người biết chuyện này… Sao lại nhận hối lộ… Đám ngu xuẩn này… Phạm điều cấm kỵ đã đành, sao lại để lộ tin tức ra ngoài liên lụy đến nhà họ Hàn. Chết tiết, đáng chết”, ông ta nắm chặt nắm đấm, ánh mắt lạnh băng. Cũng đúng lúc này, ông ta nhìn về Dương Chấn Hoa, dường như nghĩ tới gì đó.

Gọi xong điện thoại…

Bị tố cáo luôn?

Mật Điệp Tư?

Phản ứng của Vương Lập?

Lúc này Hàn Thiên như phản ứng lại: “Lão già! Do ông sai người làm đúng không? Là chiêu trò của ông?”

Dương Chấn Hoa hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu muốn người không biết thì tốt nhất đừng làm. Đây là quản lý của các người tự tạo nghiệp thôi. Tố cáo? Đây chẳng qua cũng chỉ là giọt nước tràn ly. Tất nhiên, cũng không phải là tôi không nhúng tay vào. Tôi đã nói rồi, chàng trai sau lưng tôi… Anh không dây vào được đâu”.

“Không dây vào được?”

“Méo ai dây! Là nó đánh gãy chân của con tôi trước”.

“Sai rồi”, Dương Chấn Hoa phẫn nộ quát: “Là con trai anh làm người mà nham hiểm, vô tình vô nghĩa, đùa giỡn phụ nữ, gây chuyện thị phi, thậm chí còn làm trái nguyên tắc quyền anh. Còn Vu Kiệt không có gì sai”.

“Lão già thối, ông nhất định muốn đối đầu với tôi phải không?”, Hàn Thiên rống lên.

“Là anh mê muội, bây giờ có muốn quay đầu cũng không kịp nữa rồi”.

Đúng vậy, không kịp nữa rồi. Bị tố cáo rồi thì còn quay đầu kiểu gì nữa?

Nhà họ Hàn và nhà họ Dương đã đến nước không chết thì không thôi.

“Không kịp?”, Hàn Thiên cười ha ha nói: “Ông tưởng… Chỉ mỗi cái tố cáo đó có thể dồn nhà họ Hàn vào chỗ chết sao? Vậy thì ông coi thường tôi quá đấy”, nói xong Hàn Thiên cúp điện thoại rồi gọi một số khác.

Chưa đầy mấy phút, trong nhà họ Mạnh- được xưng là gia tộc hàng đầu trong khu vực Đông Lục truyền đến tiếng chuông điện thoại.

Mạnh Nham- gia chủ nhà họ Mạnh (có người con là Mạnh Long, một trong bốn tài tử nổi danh), lúc này nhận điện thoại nói: “Ông Hàn! Lúc này gọi điện thoại đến chắc là có việc gì à?”

Khu vực Đông Lục bao gồm sáu thành phố tuyến một như Ninh Thành, Hương Thành, Từ Thành… Trong đó, các gia tộc lấy nhà họ Mạnh làm đầu, lại nằm phía đông của thủ đô nên được gọi là gia tộc khu vực Đông Lục.

Tổng cộng chia làm bốn hạng, hạng ba, hạng hai, hạng một, hạng đỉnh. Còn nhà họ Hàn là gia tộc hạng hai trung thành nhất của nhà họ Mạnh, là một thành viên trong gia tộc khu vực Đông Lục.

Những gia tộc vào được khu vực này, ngoài việc có được tài nguyên khổng lồ thì trong lúc nguy cấp cũng có được sự giải cứu của những gia tộc khác trong khu vực.

Hàn Thiên… Đã đến lúc cầu cứu rồi. Nhà họ Dương đã từng từ chối gia nhập vào khu vực Đông Lục cũng xứng đấu với nhà họ Hàn sao?

“Gia chủ Mạnh! Tôi cần sự giúp đỡ của ông. Lão già nhà họ Dương ức hiếp người quá đáng. Hàn Thiên tôi khẩn cầu các gia tộc liên kết lại tiêu diệt lão ta…”, nói xong Hàn Thiên cúp điện thoại luôn.

Sắc mặt Dương Chấn Hoa biến đổi: “Khu vực Đông Lục? Hàn Thiên! Anh muốn làm lớn chuyện sao?”

“Sao, sợ rồi à? Lão già, không vào khu vực Đông Lục, có phải giờ hối hận rồi không?”

“Hối hận?”, Dương Chấn Hoa hừ lạnh một tiếng, ông ta không hối hận gì cả. Ông ta lấy điện thoại ra rồi nghiêng đầu nhìn Vu Kiệt, thầm nghĩ ‘Kể cả anh có gọi khu vực Đông Lục đến thì cũng không động vào nhà họ Lý được đâu’.

Tiếp đó, ông ta cung kính nói với Vu Kiệt: “Cậu chủ, cậu chuẩn bị xong chưa?”

“Chuẩn bị gì cơ?”, Vu Kiệt chau mày hỏi lại.

Dương Chấn Hoa cười nói: “Chuẩn bị gặp ông nội cậu”, nói xong ông ta gọi điện thoại cho ông cụ Lý.

“Ông chủ! Người của khu vực Đông Lục ra tay rồi, ông xem… Có nên đáp trả cho đám không có mắt này bài học không?”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.