Nửa tiếng đồng hồ sau, bọn họ đã nói chuyện xong!
Tại tổng cục tham mưu nào đó ở Giang Thành.
Trong phòng làm việc của đội trưởng.
Trương Thế Đào ngồi ở trước bàn làm việc, ông ta cau mày nhìn mười thành viên của tổ tác chiến kinh tế đứng trong căn phòng vốn dĩ không được lớn cho lắm này.
“Ha!”
“Tổ tác chiến kinh tế bây giờ ghê gớm thật đấy!”
“Dám kéo nhau đến tận phòng làm việc của tôi ở tổng cục tham mưu để bắt người luôn sao?”
Hai tay Trương Thế Đào ôm trán, giận dữ quát lớn.
Người của tổ tác chiến kinh tế thật là ngông cuồng!
Dám thả người mà tôi đích thân bắt giữ trong khi chưa có lệnh của tôi còn chưa đủ sao?
Bây giờ lại muốn làm gì?
Thật sự cho rằng tổng cục tham mưu muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?
“Đội trưởng Trương!”
Tiểu đội trưởng của tổ tác chiến kinh tế mặc âu phục, đeo kính đen, mặt không cảm xúc đứng trước bàn làm việc của Trương Thế Đào, nói:
“Tổ tác chiến kinh tế chúng tôi và tổng cục tham mưu của đội trưởng Trương đều có nguồn gốc giống nau, đều là vì giúp Hoa Hạ lớn mạnh và làm việc cho nhân dân Giang Thành”.
“Sao có thể nói là ghê gớm, hơn nữa!”
“Tổ tác chiến kinh tế chúng tôi làm việc luôn xem trọng chứng cứ xác thực!”
Tên tiểu đội trưởng hất cằm lên, giọng điệu kiêu ngạo nói.
Ngay sau đó.
“Bộp!”
Hắn ta bỗng ném tập lệnh điều động lên bàn.
“Lần này chúng tôi chỉ theo mệnh lệnh đến bắt hai người, mong đội trưởng Trương đừng làm khó chúng tôi!”
Tập tài liệu trượt xuống nằm ngay trước mặt Trương Thế Đào, một hàng chữ in đậm nổi bật đập vào mắt ông ta.
“Lệnh điều động của tổ tác chiến kinh tế!”
Hai mắt Trương Thế Đào híp lại.
Chứng cứ xác thực?
Ý gì chứ, là đang thầm mắng tổng cục tham mưu chỗ mình làm việc không có chứng cứ xác thực sao?
Chuyện của Vu Kiệt và nhà họ Đổng đã gây xôn xao khắp cả Giang Thành, tổng cục tham mưu đứng mũi chịu sào, chịu rất nhiều ảnh hưởng từ việc người tốt thì bị bắt còn kẻ xấu thì nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Chuyện này đã có tác động tiêu cực rất lớn đối với tổng cục tham mưu và Trương Thế Đào.
Bây giờ thái độ đến bắt người của tổ tác chiến kinh tế này thật sự khiến người ta nghiến răng nghiến lợi!
Còn làm khó?
Haha!
Rốt cuộc là ai làm khó ai đây?
Trương Thế Đào ngẩng đầu lên, lửa giận đang đè nén trong ánh mắt của ông ta.
“Người đâu!”
“Đưa bọn họ đi!”
Mấy ngày nay, cứ lặp đi lặp lại chuyện người do tổng cục bắt đi thì lại bị người của tổ tác chiến kinh tế đưa đi mất.
Tinh thần và sức lực của Trương Thế Đào đều đã kiệt quệ, bất đắc dĩ thở hắt ra một hơi.
Cho dù trong lòng đang rất tức tối, nhưng ông ta cũng không thể nào làm khác được.
Chỉ đành nghiến răng nuốt cục tức này vào trong bụng!
“Vậy chúng tôi xin cảm ơn đội trưởng Trương nhé!”
“Chúng ta đi!”
Tên tiểu đội trưởng kia vẫn giữ vẻ mặt như cũ lên tiếng, dứt lời liền quay người rời khỏi phòng làm việc.
Sau đó.
Những thành viên của tổ tác chiến kinh tế đều mặc âu phục đen và đeo kính đen, ai nấy cũng đều đồng loạt theo sát phía sau hắn ta.
“Mẹ nó!”
Nhìn thấy những thành viên của tổ tác chiến kinh tế đã đi xa, Trương Thế Đào liền chửi thề.
Đúng ngay lúc người của tổ tác chiến kinh tế đang chuẩn bị đưa hai chú cháu Vu Quý ra khỏi cửa lớn ở tầng một thì một bóng người đột nhiên xuất hiện, đứng chặn trước mặt mọi người.
“Đứng lại!”
Trịnh Long hét lớn.
Vu Sơn chạy theo phía sau thở hổn hển, anh ta vừa thở vừa nhanh chóng dùng mắt quét một lượt hai chú cháu Vu Quý đang đứng sau lưng những người mặc âu phục đen này.
“Chính là bọn chúng…Vu Quý! Vu Bưu!”
Vu Sơn thở gấp, giơ tay chỉ vào hai người đang đứng sau lưng đám người kia.
Trịnh Long cau mày, đôi mắt sắc bén lập tức lia đến, bóng dáng Vu Quý sống dở chết dở đang nằm ngay trước mắt.
Quả nhiên!
Mình đoán không sai chút nào!
Đám người này đang muốn ra tay tiêu diệt chứng cứ!
“Cái tổng cục tham mưu này sao ai cũng vào được hết vậy!”
“Tên khốn nào đây! Cút ra cho tao!”
“Đừng cản trở tổ tác chiến kinh tế làm việc!”
“Nếu như làm lỡ công vụ, mày có gánh nổi trách nhiệm không hả? Cút ra!”
Một thành viên đang áp giải Vu Quý thô bạo quát lên.
“Tổ tác chiến kinh tế?”
“Vậy thì sao?”
“Tao nói cho mày biết!”
“Hôm nay bất kể là ai!”
“Cũng đừng hòng đưa hai người này đi!”.
||||| Truyện đề cử: Con Rể Chiến Thần |||||
Trịnh Long từ từ dang rộng hai chân, điều chỉnh lại tư thế, siết chặt nắm đấm, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn.
Khí thế đã chuẩn bị sẵn sàng, giống như mũi tên đã đặt sẵn trên dây cung.
“Sao?”
“Còn muốn động tay động chân sao?”
“Thật là nực cười!”
“Lên hết cho tôi, bắt thằng khốn không biết trời cao đất dày này lại cho tôi!”
Mệnh lệnh vừa dứt, mười thành viên của tổ tác chiến kinh tế đứng xung quanh liền tháo kính đen xuống, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào Trịnh Long.
Bầu không khí căng thẳng có thể bùng nổ bất cứ lúc nào!
“Anh Vu! Nhanh chạy lên tầng trên tìm Trương Thế Đào!”
“Nói cho ông ta biết sự thật là anh Kiệt đã bị vu khống!”
“Bảo ông ta nhanh phái người đến đây ngăn không cho đám người này đưa Vu Quý đi!”
“Nhanh đi đi!”
Trịnh Long nghiêng đầu, hướng về phía Vu Sơn hét lên.
Ngay sau đó, anh ta cắn răng chịu đựng từng cơn đau đang hành hoành khắp cơ thể, ánh mắt cảnh giác quan sát xung quanh.
“Bọn chúng có nhiều người như vậy…anh Trịnh...”
“Tôi không sao! Ở đây đã có tôi rồi! Anh nhanh đi đi!”
“Thôi được rồi!”
Nói xong Vu Sơn quay đầu lại dùng hết sức chạy lên lầu.
“Haha!”
“Tao thật sự khâm phục sự dũng cảm của mày, tiếc là chỉ uổng công thôi!”
“Cho mày một cơ hội cuối cùng, nhanh cút sang một bên cho tao!”
Một tên thành viên của tổ tác chiến kinh tế giận dữ rống lên, giọng điệu rất mất kiên nhẫn.
Không ngờ chỉ trong nháy mắt!
Trịnh Long đã trả lời hắn ta bằng một cú đấm!
“Bụp!”
Một cú đấm mạnh mẽ lao nhanh trong gió bay đến.
Đúng lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng thì tên nói năng ngông cuồng khi nãy đã ngã sụp xuống đất, miệng tràn đầy máu, cả người liên tục co giật.
“Mẹ nó!”
“Lên hết cho tôi!”
Trong phút chốc, mọi người xung quanh náo loạn cả lên.
Trịnh Long cau mày, ánh mắt sắc bén, chịu đựng cơn đau ở bụng, bước lên nghênh địch.
Một đấm…
Ba đấm…
Năm đấm…
Cuối cùng…
Trong lúc những cú đấm đá liên tục nện lên người, một mình Trịnh Long không thể đánh lại đám đông, vết thương còn chưa khỏi hẳn lại một lần nữa bị xé toạc.
“A…”
Cả người Trịnh Long đau buốt, từng cơn đau dữ dội mãnh liệt ào tới, anh ta nằm lăn ra đất, ôm chặt đầu, không nhúc nhích nổi.
“Con mẹ nó! Ai bảo mày điên!”
“Cản trở tổ tác chiến kinh tế làm việc!”
“Mày chán sống rồi!”
…
Cùng lúc này, Vu Sơn ở bên kia đang dốc sức chạy đến phòng làm việc của Trương Thế Đào.
Anh ta thở hổn hển đạp văng cửa.
Hít sâu một hơi, đang chuẩn bị nói với Trương Thế Đào đang ngồi trước bàn làm việc.
Không ngờ.
Người kia lại đang cầm điện thoại trong tay, cung kính nói.
“Vâng! Vâng!”
“Ông Lưu! Tôi hiểu rồi!”
“Ông yên tâm đi!”
Sau đó cúp điện thoại, đứng dậy mở lời trước Vu Sơn.
“Anh là anh cả của Vu Kiệt phải không!”
“Tôi biết anh đến đây là vì cái gì, tôi cũng hiểu nên làm thế nào”.
“Anh yên tâm! Chỉ cần có Trương Thế Đào tôi ở đây!”
“Con mẹ nó, cho dù hôm nay có nhân vật lớn nào đến đây cũng đừng hòng đưa người ở đây rời đi!”
“Tổ tác chiến kinh tế con mẹ nó, ức hiếp người quá đáng!”
“Bây giờ anh đi cùng với tôi xem thử, bọn chúng nghĩ Trương Thế Đào tôi là kẻ dễ bắt nạt phải không?”