Đệ Nhất Lang Vương

Chương 362: Chương 362: Kẻ địch nấp trong bóng tối (2)




Gia chủ nhà họ Lãnh?

Lý Giang Đào nheo hai mắt lại.

Ở đâu ra gia chủ nhà họ Lãnh vậy, có quen không?

Gia tộc hạng hai?

“Gia tộc hạng hai? Ông ta đến đây làm gì?”

Hội thương nghiệp Vạn Hải có mối quan hệ kinh doanh rộng rãi, vì vậy Lý Giang Đào cũng biết ít nhiều về tên của nhà họ Lãnh.

Nhưng lúc này ông ta đến tìm mình làm gì?

“Hội trưởng Lý… Gia chủ nhà họ Lãnh nói là chuyện có liên quan đến tiện dân Vu Kiệt của thôn Vu Gia”.

“Ngoài ra, ông ta còn dẫn theo Triệu Sinh cùng đến nữa”.

Vu Kiệt!

Lý Giang Đào ngạc nhiên, trong đôi mắt lóe lên vẻ kỳ dị!

Gia chủ nhà họ Lãnh…

Sao lại vì tiện dân Vu Kiệt mà đến tìm mình…

Xem ra cũng chả có chuyện gì hay ho!

Nghĩ thầm một lúc, sau đó ông ta hếch cằm lên, nói: “Cho ông ta vào đi!”

Tiếp đó, cửa được mở ra, trợ lý khom người lùi sang một bên.

Không bao lâu, chỉ nghe thấy bên ngoài cửa truyền lại tiếng bước chân, tiếp đó là nụ cười nịnh nọt.

“Hội trưởng Lý! Đã lâu không gặp! Tôi và ông Triệu đến thăm ông đây, chúc mừng ông”.

Vừa vào cửa, Lãnh Phong đã vào chủ đề luôn, cung kính nói với Lý Giang Đào.

“Hừ!”, thật không ngờ Lý Giang Đào lại hừ một tiếng khinh bỉ.

“Chúc mừng? Chuyện vui ở đâu ra?”, chỉ một nhà họ Lãnh hạng hai nhỏ bé mà cũng dám đến đây nịnh bợ mình?

Đúng là nực cười!

Hội thương nghiệp Vạn Hải của mình từ bao giờ lại hạ đẳng như vậy? Huống hồ sau mình còn có nhân vật lớn ở thủ đô.

“Tất nhiên là chuyện vui mà tôi và gia chủ nhà họ Lãnh mang đến rồi ạ. Lần này đến thăm hội trưởng Lý chính là muốn cùng ông tiêu diệt…”.

Triệu Sinh lên trước một bước, cảnh giác nhìn xung quanh rồi khẽ nói: “Vu Kiệt và nhà họ Đổng”.

Triệu Sinh vươn dài cổ ra, khom người cung kính nói.

Vu Kiệt? Nhà họ Đổng?

“Ha ha! Các người là cái thá gì? Cút ra ngoài cho tôi”.

Kể cả Lãnh Phong và Triệu Sinh khom người cung kính nhưng Lý Giang Đào vẫn không lay động, không khách khí mà ra lệnh đuổi về.

Thật không ngờ, Lãnh Phong lên trước, lạnh lùng nói: “Hay là hội trưởng Lý nghe hai chúng tôi nói xong rồi đuổi chúng tôi ra ngoài cũng chưa muộn”.

“Tên Vu Kiệt đó và con trai tôi một tháng trước có xích mích, vì vậy tôi và hắn có mối thù không đội trời chung”.

“Tên Vu Kiệt đó chẳng qua chỉ là thằng quê mùa, anh trai hắn cũng chỉ là thằng ở rể của gia tộc hạng ba, hết lần này đến lần khác ra tay với con trai tôi”.

“Con trai của Mạnh Hải giám đốc chi nhánh ngân hàng cũng bị Vu Kiệt…”.

“Thậm chí…”, hai mắt Lãnh Phong lạnh lùng, hai tay nắm chặt, mười ngón tay kêu ken két.

Con trai duy nhất của mình bị đánh gãy hai tay hai chân, bây giờ chỉ có thể nằm trên giường như người thực vật.

Những ngày tháng này, cứ nhìn thấy con trai nằm trên giường mà bản thân ông ta hận nỗi không thể băm Vu Kiệt thành trăm mảnh.

“Thậm chí hắn còn đánh gãy hai chân hai tay của con trai tôi, thù này…”.

“Mối thù không đợi trời chung với hắn…”, Lãnh Phong nghiến răng nghiến lợi, ông ta thốt ra vài chữ mà ánh mắt toát lên lửa giận.

Lý Giang Đào chau mày, thật không ngờ tên quê mùa đó lại ngông cuồng đến vậy.

Ông ta ngẩng đầu rồi nhìn Lãnh Phong và Triệu Sinh.

Vu Kiệt có nhiều kẻ thù quá!

Triệu Sinh ở bên cạnh cũng không kìm nổi, chỉ thấy ông ta đi về phía Lý Giang Đào.

“Phụp!”, ông ta quỳ sụp xuống trước mặt Lý Giang Đào.

“Sao? Ông cũng có mối thù không đợi trời chung với Vu Kiệt à?”

Lý Giang Đào ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía Triệu Sinh đang quỳ trước mặt mình, mang theo vẻ giễu cợt.

“Hội trưởng Lý!”

“Tôi có mối thù không đợi trời chung với nhà họ Đổng”.

“Hôm đó con trai tôi chẳng qua cũng gây chuyện với cháu gái nhà họ Cao thôi, trẻ con đùa nhau thôi mà”.

“Nhưng ai có thể ngờ rằng, nhà đó là đám khốn nạn, ép tôi xin lỗi đã đành, còn lôi nhà họ Đổng ra để uy hiếp tôi”.

“Hôm đó tôi bất đắc dĩ cũng phải quỳ trước mặt hắn như con chó cầu xin hắn tha mạng cho vậy”.

“Nỗi nhục này, tôi chết cũng không quên”.

“Phải rồi!”, Triệu Sinh dường như đột nhiên nhớ ra gì đó, hai mắt trợn trừng, nói.

“Mọi người không biết, chân của Đổng Sinh là do tên Vu Kiệt đó chữa khỏi, là ân nhân của nhà họ Đổng đấy”.

“Ân nhân… Của nhà họ Đổng…”, Lý Giang Đào lẩm bẩm nói.

Hóa ra là vậy, chẳng trách…

Nhà họ Đổng hôm đó lại muốn bảo vệ một tên quê mùa.

Chẳng trách…

Cậu chủ ở thủ đô muốn ra tay với nhà họ Đổng.

Nhà họ Đổng ngã ngựa rồi xem hắn còn ngông cuồng kiểu gì?

“Phù!”, hội trưởng Lý thở dài một tiếng, trong lòng không khỏi khinh bỉ.

“Vì vậy, các người định làm như thế nào?”

“Còn nữa, hình như các người đến muộn rồi chăng”.

“Chúng… Bị giam vào trong tổ tác chiến kinh tế thì sẽ không có cơ hội đổi đời nữa đâu”.

“Còn chuyện này có liên quan đến người khác nên tôi biết nên làm như thế nào?”

“Các người…”.

“Ha ha!”, Lý Giang Đào vẫn ngồi trên ghế ung dung nói, hai chân vắt lên trên bàn, ngón tay kẹp điếu thuốc, làn khói dài lan tỏa lên khuôn mặt bị thịt của ông ta.

Chỉ thấy Lãnh Phong chậm rãi bước lên trước, đi đến trước bàn, hai mắt kiên định nhìn Lý Giang Đào, trầm giọng nói: “Tôi nghĩ… Chưa chắc”.

Lý Giang Đào chau mày, Lãnh Phong lại nói tiếp: “Kể cả Vu Kiệt và Đổng Sinh bị dẫn đi nhưng hắn là kẻ giảo hoạt, chỉ cần có cơ hội là nhất định sẽ quay lại cắn người khác”.

“Huống hồ, theo như tôi biết thì Vu Kiệt có mối quan hệ tốt với chủ tịch Lâm Nhã của tập đoàn Hoa Mỹ. Người phụ nữ đó có thể vì Vu Kiệt mà không tiếc đắc tội với bất cứ ai, cũng may hiện giờ người không ở Giang Thành, nếu không thì…”.

“Còn cả nhà họ Đổng, mặc dù ông cụ Đổng và Đổng Sinh đều bất lực nhưng…”.

“Gia chủ nhà họ Đổng vẫn đang ở nước ngoài, quay về chỉ là vấn đề thời gian thôi”.

“Những người có liên quan đến chuyện này, hội trưởng Lý thật sự nghĩ họ sẽ giữ mồm miệng sao? Chi bằng hội trưởng hãy tận dụng tất cả mối quan hệ, dẫn người đến chỗ mình, chỉ sợ giờ không làm, đến lúc đó lại bất lợi cho mình thôi”.

“Hội trưởng Lý! Tôi giỏi nhất là dùng thủ đoạn ‘hợp pháp’ để băm người khác thành trăm mảnh”.

“Nếu hội trưởng Lý không chủ động đánh đòn chí mạng thì e Vu Kiệt và nhà họ Đổng chắc chắn sẽ như con chó điên cắn bừa”.

Lý Giang Đào nghe thấy vậy thì thần sắc ngưng trọng, chau mày lại.

Đây chẳng phải là chuyện ban nãy ông ta suy nghĩ sao?

Chú cháu Vu Quý thật sự sẽ nói cho mình sao?

Không ngờ Lâm Nhã chủ tịch của tập đoàn Hoa Mỹ lại có mối quan hệ với Vu Kiệt.

Tên Vu Kiệt chẳng phải hôm đó tìm Trương Thế Đào đến bắt mình sao…

Còn cả cô gái của tổ tác chiến kinh tế nữa…

Mặc dù không biết Vu Kiệt có bản lĩnh và lai lịch như thế nào nhưng nếu từng phải chịu ấm ức với hắn thì lần này vẫn phải cẩn thận.

“Nếu mọi người đã có chung kẻ địch thì tại sao hội trưởng Lý không cùng chúng tôi tiêu diệt Vu Kiệt và nhà họ Đổng để chúng không có cơ hội quay đầu lại nữa?”

Lãnh Phong hai tay đặt trước bàn, trong mắt là vẻ thâm sâu khó đoán.

“Vậy… Các người định làm thế nào?”

“Nói nghe xem!”, Lý Giang Đào cuối cùng cũng coi trọng hai người này, thu lại ánh mắt giễu cợt mà bắt đầu nghiêm túc hơn.

“Rất đơn giản! Việc chúng ta cần làm bây giờ là…”.

“Lợi dụng các thủ đoạn của ba người chúng ta ở Giang Thành, chặn tất cả thế lực của Vu Kiệt và nhà họ Đổng để diệt gọn luôn”.

“Mặc dù tôi không biết nhiều về thị trường chứng khoán như hội trưởng Lý nhưng nhà họ Cao hạng ba thì không đáng nói”.

Triệu Sinh đứng lên, lên trước một bước nói: “Ngoài ra còn nhà họ Đổng, lúc này như rồng không đầu, chỉ cần tăng thêm đả kích thì nhất định sẽ sụp đổ”.

“Kể cả sau này khôi phục được thì cũng khó có uy danh như hiện giờ, hoàn toàn không đáng sợ”.

“Cuối cùng…”, Triệu Sinh đột nhiên ánh mắt lạnh lùng, nói tiếp.

“Còn về tên Vu Kiệt kia… Nhất định phải để hắn bị ngàn dao phanh thây, diệt trừ càng nhanh càng tốt…”.

Lãnh Phong ở bên cạnh ghé sát mặt lại trước mặt Lý Giang Đào, nghiêng người nói: “Những việc này khiến thế lực của Vu Kiệt và nhà họ Đổng sụp đổ dần dần. Còn về Trương Thế Đào, tôi tin dựa vào thế lực của hội trưởng thì…”.

“Có gì đáng sợ đâu?”

Lý Giang Đào trầm tư suy nghĩ. Có quá nhiều chuyện phải làm, nếu một mình mình làm chắc chắn sẽ thiếu sót.

Nếu hai người này đã có mối thù không đợi trời chung với Vu Kiệt và nhà họ Đổng, bằng lòng giúp mình thì…

Chẳng phải là vụ mua bán đáng giá sao?

Ánh mắt Lý Giang Đào lạnh băng, khóe miệng nhếch lên vẻ đắc ý, nói với hai người: “Nếu đã như vậy thì còn đợi gì nữa?”

“Hãy để tôi thấy thành ý của hai người đi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.