Đệ Nhất Lang Vương

Chương 296: Chương 296: Lưu Hải hoảng sợ




Trước sân nhà họ Lý!

“Cô Dương, cô Dương!”

Lưu Hải vội vàng chạy đến, thở hồng hộc nói: “Xin chào cô Dương, chúng ta đã từng gặp nhau rồi, cô còn nhớ tôi không?”

Nghe thấy có người gọi mình, Dương Cẩm Tú quay người lại, phát hiện người này trông rất quen mắt.

Cô nhớ lại, đây không phải là cậu hai nhà họ Lưu làm mưa làm gió với mình hôm ở cửa hàng Kuyue sao?

Còn có bữa tiệc siêu xe ở khách sạn Holy Sky nữa, người này thể hiện mình là cậu chủ con cháu nhà thế gia, không xem ai ra gì!. Truyện Mạt Thế

Vừa nghĩ đến những chuyện này, sắc mặt Dương Cẩm Tú lập tức trầm xuống, lạnh lùng nói.

“Có chuyện gì sao?”

“Cô Dương, hôm nay tôi và bố tôi cùng nhau đến đây là để đặc biệt thăm hỏi anh Vu, tôi...”

“Không cần đâu”.

Lưu Hải còn chưa nói hết câu, Dương Cẩm Tú đã ngắt lời hắn, giọng điệu vô cùng lạnh lùng, nói xong cô liền xoay người bỏ đi.

Không phải là cao ngạo, xem thường người khác!

Mà là không muốn!

Cô không muốn gặp!

Cô càng hiểu rõ, Vu Kiệt cũng không muốn gặp.

Hơn nữa...

Sau khi Vu Kiệt trở lại, anh cứ nhốt mình trong phòng suốt, đừng nói ai khác, ngay cả ông cụ Lý hay bản thân cô còn không thể bước vào!

Sau khi cô bỏ đi, hai bố con nhà họ Lưu có chút xấu hổ.

“Bố...bây...bây...bây giờ phải làm thế nào?”, sau khi bị từ chối, Lưu Hải run rẩy nhìn về phía Lưu Phong.

“Mày còn mặt mũi mà hỏi tao, đồ ngu!”, Lưu Phong trừng mắt nhìn thằng con trai vô dụng của mình, dù gì mình cũng là đồng nghiệp của cô hai nhà họ Lý, nhân vật cốt cán của bộ Kinh tế quốc gia.

Lúc này đích thân đến tận cửa thăm hỏi, nhưng lại bị đóng cửa không tiếp, suy cho cùng cũng là do thằng nhóc khốn nạn này gây nên mọi chuyện.

Nhưng...còn có thể làm thế nào nữa chứ, phải tìm cách giải quyết thôi.

Xem ra bây giờ...cũng chỉ có cách này mà thôi...

Nếu như không gặp được Vu Kiệt, muốn Vu Kiệt bỏ qua mọi chuyện, chỉ có duy nhất một người!

“Bữa tiệc siêu xe hôm đó, không phải mày có gặp cô em họ của Vu Kiệt sao? Cái câu lạc bộ quèn của mày có giữ lại tư liệu chứ!”

“À...vâng...có, bố, bố có ý gì vậy ạ?”, Lưu Hải một mặt mờ mịt, giây tiếp theo, hắn đột nhiên nghĩ ra được gì đó.

“Đồ vô dụng, tao đã nói đến nước đó rồi, mày còn không hiểu sao? Đem chiếc xe xịn nhất của mày đi lấy lòng cô em họ kia của cậu Vu đi, não mày úng nước rồi hả?”, Lưu Phong khó chịu nhìn Lưu Hải, sắc mặt nghiêm túc!

“A! Chuyện này?”, Lưu Hải vừa nghe thấy ông bố muốn đụng đến xe của mình thì rất không tình nguyện.

Lưu Phong thấy thằng con vô dụng của mình vì một chiếc xe mà không cam tâm tình nguyện, lập tức giơ tay cốc vào đầu Lưu Hải một phát: “Đã là lúc nào rồi, mày còn để ý đến xe?”

“Vâng...vâng! Con biết rồi, con lập tức làm ngay!”

...

Trời chạng vạng tối, ánh hoàng hôn khuất dần sau những đám mây đen, rất nhanh đã biến mất!

Sáu giờ tối...

Sau khi Cao Vũ Xương và Nhã Nhã được cứu thoát thì trực tiếp ngồi trực thăng của Long Tiễn trở về thủ đô.

Cánh quạt trực thăng đập phần phật, kiểm soát viên không lưu giơ tay chỉ dẫn giúp trực thăng từ từ hạ cánh.

Cách đó không xa, Vu Sơn dõi mắt nhìn cho đến khi máy bay trực thăng dừng lại hẳn, Vu Sơn không đợi được nữa, chạy nhanh đến...

“Bố ơi!”, Nhã Nhã vừa nhìn thấy bóng dáng bố mình đang vui mừng lao đến, cô bé cũng nhanh chóng hướng về phía đó hét lên gọi bố.

“Nhã Nhã...Nhã Nhã”

Sau cuộc đại nạn, gặp lại con gái, Vu Sơn vui sướng đến phát điên, khóe mắt không biết từ khi nào đã... ướt đẫm!

Cao Vũ Xương cũng đi tới.

Trong màn đêm, bên cạnh tiếng trực thăng, Vu Sơn ôm Nhã Nhã lên quay tròn vài vòng, hai bố con lâu ngày không gặp, giờ phút này hạnh phúc vô bờ, tiếng cười khiến mọi người đều vui lây.

Mấy ngày nay, gặp phải rất nhiều chuyện đáng sợ, tinh thần gần như suy sụp, cô ta cắn chặt môi, mắt ngấn lệ bước về phía hai bố con đang vô cùng hạnh phúc, ôm chặt lấy bọn họ, hưởng thụ cảm giác mà lâu rồi mới có lại được này.

Vu Sơn hôn lên trán cả hai mẹ con, ôm chặt, an ủi nói: “Qua cả rồi, tất cả đều qua rồi”.

Cao Vũ Xương không kìm được nữa, cảm xúc vỡ òa, khóc nức nở.

Vu Sơn nhắm mắt lại, ngăn không cho nước mắt trào ra, vòng tay siết chặt hai mẹ con, nhẹ nhàng vỗ: “Không sao rồi, không sao rồi, có anh ở đây rồi”.

“Xin chào anh Vu, mời mọi người cùng chúng tôi trở về”.

Một thanh niên với đôi mắt cương nghị đứng trước mặt Vu Sơn.

“Đây là?”, Vu Sơn hỏi, anh vẫn đang chìm đắm trong bi thương và hạnh phúc, chưa kịp phản ứng.

“Chào anh Vu, tôi là Trịnh Long, là Vu Kiệt bảo tôi đến đón mọi người, đợi chuyện này lắng xuống, đảm bảo an toàn thì sẽ đưa mọi người trở về”. Thanh Long tươi cười tiến lên trước giải thích.

Vu Sơn và Cao Vũ Xương ngẩng đầu nhìn xung quanh: “Cậu út...đi đâu rồi, sao không thấy cậu ấy?”

“Chuyện này...tình trạng của anh Kiệt không được tốt lắm, từ sau khi trở về chưa từng ra ngoài, không gặp ai cả”, Vu Kiệt đã dặn trước rồi, Trịnh Long không thể nói gì thêm.

“Không gặp ai cả...”, Vu Sơn sững người.

Ngay cả mình...cũng không gặp sao?

Vì chuyện ngày hôm nay sao?

Em trai ngốc!

Tin tức ở thủ đô đã truyền đi khắp nơi, Vu Sơn đương nhiên cũng đã nghe thấy tin tức trận đấu sinh tử giữa Vu Kiệt và Thanh Long, cũng đoán được Thanh Long, người của Long Môn... chính là thủ phạm đã bắt cóc vợ và con gái anh ta.

“Cậu út... hổ thẹn sao?”, Vu Sơn sốt sắng hỏi.

Trịnh Long cúi đầu im lặng không nói.

Tất cả đều đã rõ.

Vu Sơn nở một nụ cười chua xót, anh ta đưa tay ra vỗ nhẹ lên vai Trịnh Long: “Tôi biết rồi, phiền anh trở về nói với cậu út, anh cả và chị dâu sẽ ở thủ đô một thời gian!”

“Chuyện ngày hôm nay, cậu ấy đã làm rất tốt rồi, là anh cả vô dụng, không có năng lực bảo vệ vợ con, không liên quan đến cậu ấy!”

“Nói với ấy rằng thuở nhỏ là anh em, thì cả đời này đều là anh em, giữa anh em với nhau thì có gì phải hổ thẹn chứ!”

“Vâng, anh Vu, tôi bảo đảm sẽ chuyển lời đến anh ấy!”

...

...

Nhà họ Lý.

Từ sau khi trở về nhà Vu Kiệt vẫn luôn đóng cửa phòng kín mít, không hề bước chân ra ngoài, màn đêm dần buông xuống, từng đám mây nhè nhẹ trôi đi, trong sân nhà họ Lý không còn nhìn thấy nụ cười của Vu Kiệt nữa.

Khoảng sân rộng lớn, vô cùng yên tĩnh!

Những cơn gió mùa hè phảng phất thổi qua, khiến lá rụng rơi xào xạc không ngừng.

Ông cụ Lý và Lý Nam đi đến trước cửa phòng của Vu Kiệt, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Lý Nam đẩy xe lăn đến trước cửa, sau một hồi im lặng rất lâu, ông ấy muốn vươn tay gõ cửa, nhưng khi ngón tay sắp chạm vào cửa, ông ấy lại do dự, khẽ thở dài rồi lùi lại.

“Bỏ đi... bỏ đi...”

Ông cụ Lý đứng trước cửa phòng, khom lưng, nét mặt thăng trầm có chút lo lắng.

“Đây là nỗi đau ly biệt mà nó phải trải qua... cuộc đời gập ghềnh lắm... có người đến... có người đi... ai cũng không thể bảo đảm... có thể sống mãi trên cõi đời này...”

Một phút...

Năm phút...

Mười phút...

Sau đó... một giờ đồng hồ trôi qua...

Không có âm thanh đáp lại nào cả.

Bầu không khí vô cùng im lặng, như thể không có người vậy

Lý Nam và ông cụ Lý đưa mắt nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ, thở dài rồi lại thở dài sau đó rời đi.

...

Chớp mắt một cái mà đã ba ngày trôi qua, kể từ ngày xảy ra phong ba bão táp ở thủ đô.

Cứ tưởng là chuyện của Long Môn đã kết thúc vào ngày hôm đó rồi, nhưng thực tế không phải vậy.

Vô số người bị ảnh hưởng và thất thế trong vụ việc lần này. Trong đó, có người thì địa vị rơi xuống vạn trượng, có kẻ thì bị bỏ tù. Người trước thì vui mừng vì bản thân gặp may mắn, kẻ sau thì than thở vì số phận đáng thương.

Những kẻ giàu có quyền lực đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội đục nước béo cò này, ai nấy cũng không ngừng kéo người của mình lên những vị trí lớn còn trống, nhất thời, nội bộ ở thủ đô trở thành một cuộc chiến không tiếng động.

Những cô cậu con cháu của các gia tộc thượng lưu sau khi tham gia bữa tiệc ở khách sạn Holy Sky ngày hôm đó, trong lòng đều đã hiểu rõ.

Đầu óc sáng suốt sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện tốt đẹp này.

Đối với một bộ phận người ở thủ đô mà nói, Vu Kiệt đường đường là cậu chủ nhà họ Lý, bọn họ biết rõ thân phận nhưng vì thỏa thuận bảo mật nên không dám tiết lộ. Bọn họ muốn tự tìm đến để kết giao nhưng lại bị một rào cản vô hình ngăn cách.

Nhưng sau chuyện ngày hôm nó, nhiều người biết đến Vu Kiệt chỉ là một vị thiên tài khác!

Một người xuất thân nghèo khó, thiên phú dị thường, thậm chí còn từng đi lính, thực lực mạnh hơn nhiều so với hai vị thiên tài của Long Môn... thiên tài mới của thời đại!

Anh ta đã đánh bại Thanh Long của Long Môn.

Là nhân vật quan trọng... trong vụ việc tiêu diệt Long Môn hôm nay.

Là siêu cường giả mới ở thủ đô.

Chỉ là...

Trong mắt của một nhóm người khác, đại diện cho các cậu chủ gia thế giàu có bậc nhất của thủ đô, thì Vu Kiệt chẳng qua chỉ là một võ phu mà thôi.

Hơn nữa...

Trong ba ngày nay, ngoài tin tức về Long Môn ở thủ đô ngày càng được lan rộng thì một thông tin cực kỳ bí mật khác cũng được truyền ra!

Bí mật về Nham Long, một trong bốn cường giả lớn, đệ tử chân truyền của Huyết Cương Bắc Băng đã chết ở Hoa Hạ, tin tức này truyền đến tận động băng xa ngàn dặm, giữa những vách đá dựng đứng!

Ở một nơi nào đó trong động băng, một người đàn ông trung niên với mái tóc xõa dài, đôi mắt đầy tơ máu đang dần mở ra!

“Long Nhi...”

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.