Đệ Nhất Lang Vương

Chương 297: Chương 297: Vu Kiệt tự giam mình




Nước ngoài.

Tuyết rơi dày đặc, mênh mông bát ngát, từng dãy núi tuyết trập trùng, liên miên không dứt, từ xa nhìn lại hệt như một con rồng vắt ngang người ở phương Bắc.

Nơi này quanh năm tuyết bay tán loạn.

Từng có đoàn thám hiểm muốn đến chinh phục vùng đất này, nhưng không ngờ là vừa đặt chân đến đây, còn chưa đi tiến sâu vào trong, đã bị cuồng phong bão tuyết điên cuồng dọa lui, từ đó về sau, không còn ai dám chinh phục mảnh đất cằn cỗi này.

Chim muông, thú dữ càng là né ra xa, trên bề mặt, nơi đây là một vùng hoang vắng không người, không một bóng cây, ngọn cỏ.

Thế nhưng…

Dù có là đất cằn sỏi đá, hoang tàn vắng vẻ thì nó vẫn là nơi mà giới lính đánh thuê và sát thủ trên thế giới không dám khinh thường.

||||| Truyện đề cử: Con Rể Chiến Thần |||||

Bởi vì…

Nơi đây chính là vùng đất Tu La – Huyết Cương Bắc Băng.

Ở sâu trong núi Bắc Băng lạnh lẽo, tại một cái động băng được hình thành tự nhiên nép mình giữa khe núi, một tên đàn ông với vẻ mặc bối rối đang cúi đầu, chắp tay bước nhanh về phía trước.

Người này chỉ là một tên lính quèn thuộc một nhánh của Huyết Cương Bắc Băng.

Hắn đi rất nhanh, không dám dừng lại dù chỉ để lấy hơi, mặc dù đổ mồ hôi ở đây sẽ rất lạnh, thế nhưng vẫn có thể thấy được lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi.

Hắn chau mày, vẻ mặt nghiêm túc cứ như vừa gặp phải chuyện gì đó có liên quan đến sống chết?

Có thể không sống chết được à?

Mấy hôm trước, cách đây không lâu, đệ tử chân truyền của cường giả mạnh thứ tư ở Huyết Cương Bắc Băng đi ra ngoài, đến nay còn chưa đầy một tuần đã có tin tức hắn ta đã chết ở Hoa Hạ.

Lại nói…

Người truyền tin chính là hắn!

Tiến vào động băng, nhũ băng trên đỉnh đầu hệt như lưỡi đao, lóe lên tia sáng sắc bén.

Cùng với âm thanh “tí tách”, từng giọt nước lạnh lẽo rơi xuống, giữa không gian âm u lạnh lẽo, như hòa vào tiếng bước chân của hắn.

Hành trình chỉ kéo dài vài phút, ngay khi nhìn thấy người đàn ông trung niên đang ngồi trên một cái quạt tròn, hắn lập tức dừng lại.

“Soạt” một tiếng, người nọ quỳ rạp xuống đất.

Hắn tỏ vẻ cung kính với người phía trước, vội vã cúi đầu, không dám nhìn người đàn ông có vóc người cao lớn, đầu tóc rối tung, cả người tản ra khí thế mạnh mẽ đang ngồi phía trên kia.

Người đàn ông trung niên nhắm chặt hai mắt, hơi thở nhẹ nhàng, tựa như một con dã thú đang ngủ say.

Chỉ cần ngồi ở đó thôi cũng đủ khiến bầu không khí xung quanh đây trở nên căng thẳng khó tả.

Người đàn ông thầm lo sợ, càng nghĩ hắn càng sợ, cả người rét run lên.

Nhưng…

Nếu không nói sợ rằng còn chết nhanh hơn.

“Đại… Đại nhân… Có chuyện lớn rồi…”

“Cậu Nham Long… cậu ấy… cậu ấy…”

“…”

Không đợi hắn ta nói hết lời, một đôi mắt màu máu đột nhiên mở ra, trong con ngươi đỏ thẫm không nhìn ra một chút cảm xúc, hai chòm râu khẽ run lên, dường như báo trước một điều đó khủng khiếp sắp xảy ra.

Người đàn ông biến sắc, nghẹn lời, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.

Kế đó, một bóng người vụt qua, ngay lập tức, người đàn ông thét lên một tiếng…

Người đâu rồi? Hỏng rồi!

Một giây sau, chợt thấy người đàn ông trung niên tụ khí ngưng thần, hắn ta lắc mình một cái, trong chớp mắt đã xuất hiện sau lưng người đàn ông kia, ngay sau đó, một bàn tay thô to hung hăng chộp lấy cổ hắn, giơ hắn lên cao.

“Nham Long… Chết thế nào?”

Mặt người đàn ông đỏ lên, hai chân hắn giãy dụa, ra sức phản kháng…

Năm giây...

Mười giây trôi qua…

Hai chân của hắn dần dần buông lỏng…

Ngay khi người đàn ông cho rằng mình sắp đi chầu ông bà rồi thì gã trung niên đột nhiên ném hắn đi như ném một con gà chết.

Hắn quỳ rạp xuống đất, dùng hai tay ôm lấy cổ, ho sặc sụa, ho đến mức lục phủ ngũ tạng như muốn chuyển vị trí.

Hắn hệt như một người mất trí, vội há mồm thở dốc, rồi lại lần nữa quỳ xuống.

“Đại nhân… Đại nhân… Không phải tôi làm… Là tổ chức Đệ Nhất của Hoa Hạ… Là tổ chức Đệ Nhất của Hoa Hạ… Tôi thăm dò được tin tức là công tử Nham Long đến Long Môn ở thủ đô… Sau đó thì…”

“Câm miệng!”

Gã trung niên gầm lên, xoay người nhìn về phía vạn dặm sông băng bên ngoài, híp mắt: “Vô cớ đến thủ đô làm gì?”

“Dù là tổ chức Đệ Nhất của Hoa Hạ muốn giết người thì cũng phải có lý do chính đáng. Đó là quy tắc!”

Tên lính quèn hoảng hốt, vội dập đầu: “Xin đại nhân chỉ thị…”

Chỉ thị…

Gã trung niên siết chặt nắm đấm, khí thế thoáng cái tăng vọt.

Người đã chết, thù này tất báo!

Thế nhưng…

Hắn muốn biết là tên tạp chủng nào dám động đến đệ tử thân truyền của hắn.

“Truyền lệnh điều động tổ tình báo bên ngoài của Huyết Cương Bắc Băng, tra cho tao, tra thật kỹ cho tao!”

“Ta muốn biết Long Nhi đã từng đến những đâu, đã làm những gì, gặp qua những ai, tiền căn hậu quả, tất cả những gì nó đã trải qua, tao đều muốn biết!”

“Trong vòng ba ngày, nếu không có tin tức, hậu quả tự gánh lấy!”

“Vâng… Vâng…”

Nghe hắn nói vậy, tên lính quèn kia như trút được gánh nặng, vội đứng dậy chạy khỏi động băng, không dám nán lại dù chỉ một phút.

Thế nhưng hắn không biết.

Mà gã trung niên kia cũng không biết.

Quyết định dễ dàng của bọn họ ngày hôm nay sẽ khiến Huyết Cương Bắc Băng trả một cái giá thê thảm trong tương lai.

Bọn họ…

Tìm đến một đối thủ hùng mạnh.

Hùng mạnh đến mức khiến cho toàn bộ giới lính đánh thuê phải run rẩy!



Mấy ngày gần đây, thủ đô cứ mưa dầm không dứt, có lúc mưa rất to, nhưng cũng có khi chỉ là những hạt bụi tí ti. Cái thời tiết nặng nề này khiến người ta cảm thấy áp lực khó tả.

Dương Cẩm Tú cầm ô đứng trong sân, cách đó không xa là cửa phòng Vu Kiệt.

Đã là ngày thứ bảy rồi, trong suốt bảy ngày này, ngày nào cô cũng đứng trước cửa chờ Vu Kiệt.

Từ ngày đó, sau khi trở về, anh không nói một lời, Dương Cẩm Tú chưa từng thấy anh như vậy.

Cứ như anh đã dùng hết sức lực để chèo chống vậy.

Mấy ngày nay, nghe nói đến trận phong ba ở Long Môn, lại nghĩ đến chuyện mấy người Vu Sơn đã yên ổn, Dương Cẩm Tú lờ mờ đoán được hôm đó Vu Kiệt đã làm gì.

Cô sợ…

Sợ Vu Kiệt…

“Anh à… anh sao rồi… sao còn không ra!”

Cho đến nay, luôn là anh chăm sóc cho cô, cô còn nghĩ sẽ chăm sóc cho anh những khi tâm trạng anh ấy không tốt.

Thế nhưng…

Sau khi trở về, anh ấy không nói một lời, chỉ tự giam mình trong phòng, ngay cả ông cụ Lý và chú Lý cũng không gặp, mọi người đã đợi rất lâu mà vẫn không gặp được anh.

Anh à… Rốt cuộc là anh đang nghĩ gì?

Một tia chớp vạch ngang trời, mây đen dày đặc bị xé toạc ra rồi tụ lại, ngay sau đó là một toạt tiếng sấm sét ầm ầm vọng đến.

Mưa bắt đầu rơi và mỗi lúc một nặng hạt, từng hạt mưa rơi trên mái nhà, xuống mương máng, tạo thành từng dòng ào ào trút xuống, hệt như một bức màn mưa.

Dương Cẩm Tú đứng sau màn mưa, buông dù, ngửa đầu lên, nhắm mắt lại, để mặc mưa rơi xuống mặt mình, cô cũng không rõ rốt cuộc đó là mưa hay là nước mắt.

Cô không muốn đợi.

Cũng đợi không được.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, dù là thân thể khỏe mạnh cũng chịu không nổi, không ăn không uống, thử hỏi ai chịu được.

“Không được!”

“Không thể để anh ấy tự nhốt mình như vậy…”

Nghĩ đến đó, Dương Cẩm Tú vội vàng sải bước đi đến trước cửa, đang định đẩy cửa ra thì…

“Reng reng reng! Reng reng reng!”

Tiếng chuông điện thoại phá vỡ yên tĩnh.

Dương Cẩm Tú nao nao, lấy điện thoại ra.

Là anh trai.

Ngón tay bị mưa làm đông lạnh xẹt qua màn hình, sau đó đưa điện thoại lên tai.

Kế đó…

Là một loạt âm thanh hốt hoảng.

“Em gái… Cứu mạng… Cứu mạng!”

“Em mau đến đây… Anh… Anh bị người ta bắt…!!!”

“Mau tới cứu anh… Nhanh… Nhanh…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.