Đệ Nhất Lang Vương

Chương 582: Chương 582: Một đấm một chỏ




Nắm đấm của ai cứng hơn!

Đây chính là lý lẽ của Diệp Lâm!

Quy luật cá lớn nuốt cá bé trên thế giới này trước nay chưa từng thay đổi.

Nắm đấm của ai cứng hơn thì người đó có quyền lên tiếng!

Nhóm sát thủ và lính đánh thuê trong giới lính đánh thuê ở khe núi Tuyết, tổng cộng có năm ngàn tên muốn lấy đầu Vu Kiệt, vì thế Diệp Lâm nói đạo lý với bọn họ, đáng tiếc nắm đấm của bọn họ không đủ cứng, cho nên tất cả đều đã chết!

Mà hiện tại...

Đám người chùa Hàn Sơn còn xấu xa hơn năm ngàn tên lính đánh thuê kia gấp vạn lần.

Hại anh em của lão!

Bắt bạn gái của đồ đệ lão!

Bây giờ còn muốn giết đồ đệ của lão!

Ai cho các người lá gan đó vậy.

Diệp Lâm vung nắm đấm ra không chút do dư, ông ta đứng im tại chỗ, tuy hơi khom người nhưng động tác tung nắm đấm thẳng tắp hệt như đường chân trời, kết hợp cùng sức ép đại đạo của võ thánh ầm ầm giáng xuống, nắm đấm chai sạn đánh xuống!

Tốc độ đặc biệt chậm.

Mắt thường có thể thấy được tốc độ đó.

Nhưng không biết vì sao ngay lúc nắm đấm tung ra, dường như cả thời gian và không gian đều chịu ảnh hưởng sâu sắc.

Đối mặt với cú đấm của Diệp Lâm, Bát Môn chỉ cảm thấy toàn thân bị khóa chặt, tính ra thì ông ta cũng xem như vinh hạnh, đáng để Diệp Lâm ra tay.

Nhớ lại lúc lão tổ tầng 7 hóa kình nhà họ Mục đối mặt với Diệp Lâm ở Thiên Thành, ngay cả đứng còn không có tư cách thì đã bị sức ép đại đạo của Diệp Lâm tiễn về Tây Thiên.

“Không hay!”

Bát Môn phản ứng lại.

Người đó cũng đã từng là một người phong thánh tiếng tăm xuất thân từ La Hán Đường, cho dù tuổi tác đã cao, cơ thể suy yếu cùng cực nhưng kĩ năng chiến đấu vốn có sẽ không thay đổi!

Chỉ thấy ngón giữa và ngón trỏ trên bàn tay trước ngực ông ta khép sát, ba ngón khác co lại, lấy hai chân làm trung tâm, một vầng hào quang vô hình trồi lên khỏi mặt đất bao trùm cơ thể ông ta.

“Kim Cang...Trấn!”

“Ầm!”

Nắm đấm, nện lên Kim Cang La Hán vô hình.

Diệp Lâm mặt không biến sắc: “Thuật sĩ?”

“Hơ!”

So về thuật pháp, thiên hạ này ai có thể mạnh bằng Mặc Bạch?

Diệp Lâm: “Trấn cái mông, tôi khinh!”

Một tiếng quát mắng, khí kình như nham thạch phun trào điên cuồng trỗi dậy trong cơ thể Diệp Lâm, tập hợp vào năm ngón tay trên nắm đấm trong chớp mắt.

“Ầm!”

Cùng với tiếng hét vang dội, tượng phật Kim Cang trồi lên từ mặt đất nứt nẻ như thủy tinh.

Một trận cuồn cuộn dâng lên trước ngực, cổ họng Bát Môn trở nên lạnh lẽo, “Phụt”, ông ta phun ra một ngụm máu sau đó đập vào lề bậc thềm đầu tiên dưới chân núi.

Cuộc chiến trên cấp hóa kình, thực tế đều là cuộc cạnh tranh về khí kình.

Cho dù là thuật pháp huyền diệu khó giải thích, bộ pháp lấy trận chiến làm nhịp điệu, lấy cơ thể là nền tảng hay quyền pháp, cái đem ra so sánh đều là khí kình.

Toàn bộ chiêu thức của võ sĩ đều lấy khí kình trong cơ thể làm nền móng.

Rõ ràng, trên phương diện căn bản này, Bát Môn đã rơi vào thế yếu.

Một võ giả sống hơn trăm tuổi mới đạt tới cảnh giới tầng ba thánh kình đấu với một Võ thánh chỉ sống nửa đời người đã sớm tiệm cận tới cảnh giới tầng 7 thánh kình?

Khoảng cách này cũng xem là chuyện hiển nhiên!

Bát Môn lại phun ra một ngụm máu tươi, ông ta ngã trên mặt đất, thần kinh toàn thân như bị hàng vạn con dao đâm thật mạnh, đau đớn khó lòng nhịn nổi.

Không thể nào ngờ được, chỉ giao chiến một hiệp đã thê thảm như vậy!

Ông ta ngẩng đầu, run rẩy bò dậy.

Lần này...

Không phải một tay mà là hai tay.

Hai tay không khép lại cũng không làm bất cứ thuật sĩ nào, mà ngược lại đặt lên trước ngực, giơ lên cùng một đường thẳng: “Ông Mặc vẫn là thuật sĩ số một của võ giới, lão nạp...múa rìu qua mắt thợ rồi”.

Diệp Lâm sát khí nồng nặc, gương mặt hơi đỏ, không nhìn thất bất kì sự nhân từ nào: “Bây giờ, tôi rất muốn giết ông!”

Bát Môn đưa tay áo lau khóe miệng: “Đáng tiếc, lão nạp không phải kẻ yếu, một đòn kia của Võ thánh chỉ khiến lão nạp phun một ngụm máu mà thôi, cho nên, mong ông Diệp dốc toàn lực!”

Diệp Lâm: “Ông...cũng xứng sao?”

Lời nói ra.

Diệp Lâm đứng im, giơ tay tùy ý vung về phía trước.

Sức ép đại đạo lại như nham thạch gặp nước, hóa thành đá!

Long trời lở đất!!

Bầu trời như sập xuống, một cỗ “trấn áp” vô hình nổ tung theo hướng Bát Môn.

Vẻ mặt Bát Môn bình tĩnh, Kim Cang đại đạo thuộc về ông ta lại từ từ trỗi dậy, gió lớn thổi tung áo cà sa của ông ta, nền đất rung lắc một hồi rồi đánh về trước mặt.

“Ầm!”

Hai luồng sức ép đại đạo va chạm trong không trung.

Ngay tức khắc, Kim Cang đại đạo của Bát Môn bị đè bẹp.

Nhưng lúc sức ép đại đạo của Diệp Lâm sắp biến Bát Môn thành vũng máu.

Ông ta biến mất rồi!

Ánh mắt Diệp Lâm căng thẳng, trong tầm mắt, vị trí Bát Môn đang đứng đã không còn thấy bóng dáng của ông ta nữa!

“Ở đâu?”

“Ở đây!”

Bước chân Bát Môn loáng một cái, không biết đã đứng sau lưng Diệp Lâm từ lúc nào, bộ pháp ma quỷ này hoàn toàn không giống với cảm giác rề rà chậm chạp dưới núi, ông ta trở nên nhanh hơn rồi!

Rất nhanh!

Chỉ thấy hai nắm đấm như hai con rồng bay lên khỏi biển, nắm đấm đó ma sát với không khí phát ra âm thanh ầm ầm như tiếng gầm sắc bén của rồng, đánh thẳng vào sau gáy Diệp Lâm, muôn ông ta chết ngay lập tức.

Nhưng...

Khi hai cú đấm sắp chạm vào sợ tóc của Diệp Lâm.

Diệp Lâm di chuyển.

Chân vẫn đứng im chỗ cũ.

Nhưng nghiêng đầu.

Soạt!

Tránh thoát rồi.

Sau gáy dường như mọc ra một cặp mắt, tư thế né tránh vô cùng chuẩn xác.

Bát Môn trợn mắt: “Không ổn!”

Ông ta ý thức được có gì đó không đúng.

Lập tức giơ chân phải lên lấy đầu gối làm vũ khí, mạnh mẽ thúc vào bụng Diệp Lâm, từng cú đều là chiêu thức chí mạng, căn bản không cho Diệp Lâm thời gian đánh trả.

Ông ta cũng là một cường giả của La Hán Đường chùa Hàn Sơn, ông ta hiểu rõ kết quả sau khi hai quyền kia đánh vào không khí, đối mặt với một cường giả, nếu như không kịp thời thu tay lại thì đối phương sẽ dùng chiêu thức phản công đánh gãy hai tay ông ta, cho nên biện pháp tốt nhất lúc này là tiếp tục tấn cống khiến đối phương không có thời gian đánh trả lại hai tay.

Rõ ràng, cường giả Diệp Lâm thì không còn gì để nghi ngờ nữa.

Dưới sự công kích bằng tốc độ tuyệt đối mà vẫn tránh được trong thời gian ngắn nhất.

Chiến đấu với vị Võ thánh này Bát Môn không dám lơ là dù chỉ một chút.

Khí kình tích tụ trên đầu gối dù cách một lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được hơi thở chết chóc bên trong!

Nhưng...

Ông ta vẫn chậm.

Hơn nữa...

Còn sai lầm nghiêm trọng.

Sắc mặt Diệp Lâm hờ hững, không khí quanh eo cảm nhận được đòn đánh bằng chân của Bát Môn, ngay khi nghiêng đầu tránh nắm đấm, ánh mắt đồng thời như súng máy khóa chặt hai tay ông ta, sau khi tính toán khoảng cách giữa đầu gối của Bát Môn và cơ thể mình một cách nhanh nhất.

Ông ta xuất chiêu!

Một chân bước lên trước.

Chân kia cùng lúc khuỵu xuống nhanh chóng rời khỏi vị trí của eo, trong quá trình đó, cùi chỏ cũng nhắm vào ngực của Bát Môn!

Cánh tay cong lại như cây cung, vắt ngang ra sau...tất cả!

“Ầm!”

Một tiếng “Rắc”!

Âm thanh xương khớp đứt gãy vang lên.

Con ngươi Bát Môn dãn ra, đỉnh đầu nổi lên gân xanh.

Đầu gối ông ta không đá tới eo của Diệp Lâm.

Nhưng cùi chỏ Diệp Lâm lại như một cái búa tàn nhẫn đập vào ngực ông ta.

Mấy cái xương sường gãy ngay lập tức.

Bát Môn không dám dừng lại dù chỉ một chút, một chân đạp đất, lập tức lùi ra sau, kéo rộng khoảng cách.

Nhưng...

Ông ta cho rằng đến đây đã hết rồi sao?

Cơ thể Diệp Lâm khẽ vụt qua, một tay khác vươn rộng ra.

“Bụp!”

Bắt lấy cổ tay Bát Môn ở giữa không trung!

Diệp Lâm: “Tôi cho phép ông đi rồi sao?”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.