Đệ Nhất Lang Vương

Chương 581: Chương 581: Trận chiến Hàn Sơn(3)




Mặt mũi ông để đâu?

Mấy chữ này phun ra như ngôi sao bay ngang bầu trời, ngay khi âm thanh chất vấn không chút kiêng nể vang lên, những cây nhỏ trong rừng Hàn Mộc cũng giật mình một phen.

Bát Môn đứng im tại chỗ, tiếng gầm kia vang lên bên tai rồi dần biến mất, trên gương mặt vốn đã khó coi lại tăng thêm vài phần nhợt nhạt.

Hai bàn tay đặt chéo trước ngực không hề động đậy.

Ông ta cúi đầu liếc nhìn quải trượng của mình rồi vứt sang một bên, sau đó vỗ nhẹ lên mặt: “Ở đây”.

“Không biết xấu hổ?”

Ánh mắt Diệp Lâm lạnh lẽo.

Dùng hành động hung hăng nhất, lời lẽ khiêu khích nhất, Bát Môn đều làm cả rồi.

Ý định ban đầu rất đơn giản, ông ta muốn khơi dậy cơn thịnh nộ của vị Võ thánh kia trong thời gian ngắn nhất, từ đó ép ông ta dùng hết sức mạnh ngay khi bắt đầu để giảm bớt áp lực cho các huynh đệ phía sau.

Rõ ràng, Diệp Lâm không hề mắc bẫy.

Bát Môn: “Có gì phải xấu hổ, kể từ giây phút bước chân vào Phật môn thì mạng của lão nạp đã thuộc về chúng sinh, chỉ cần là vì chúng sinh, cho dù vĩnh viễn không thể luân hồi cũng có gì phải sợ đâu chứ?”

Diệp Lâm: “Ông phải chết!”

Bát Môn: “Lão nạp hiểu rõ, nhưng nếu ông Diệp đây cố chấp tiêu diệt chùa Hàn Sơn thì ông cũng phải chết”.

Lúc nói câu này, giọng điệu của Bát Môn bỗng nhiên trở nên kiên định, ánh mắt hệt như đang kể lại một câu chuyện nào đó khiến Diệp Lâm cực kì không hài lòng.

Ông ta nhìn sắc trời chốc lát sau đó gầm nhẹ một tiếng: “Sắc trời bây giờ vẫn còn sớm, ông nên vui mừng vì điều này. Có điều, dùng thời gian còn lại để nói những thứ hồ đồ vô lý, tôi thấy ông đang lãng phí tính mạng của mình đấy, ông thật sự cho rằng tôi không biết tình hình người phong vương trong chùa Hàn Sơn của ông bây giờ thế nào sao?”

“Bề trên đang tìm kiếm ông ta, ông ta dám lộ ra dù chỉ nửa cái đầu thì không cần tôi ra tay, sấm sét cũng sẽ nghiền nát ông ta, ông nghĩ xem ông ta có dám cản trở tôi tiêu diệt cả chùa Hàn Sơn này không?”

Diệp Lâm nheo mắt, một cỗ uy hiếp lặng lẽ dâng lên.

Soạt!

Cũng vào lúc thốt ra câu nói này, vẻ mặt Bát Môn đơ ra.

“Ông Diệp nói không sai”, ông ta cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh.

Diệp Lâm nói tiếp: “Nói không sai cũng có nghĩa là nói có đạo lý, tôi sẽ nói thêm cho ông một đạo lý nữa. Chùa Hàn Sơn các người ngoại trừ người phong vương kia thì dù tìm cả ngôi chùa cũng không tìm ra nổi một người có đủ khả năng đấu tay đôi với tôi”.

“Mà hôm nay tôi tới đây cũng chỉ vì đồ đệ của tôi, còn có lão già đầu trọc kia nữa, giao hai người bọn họ ra thì tôi sẽ đi!”

“Nếu không...câu nói lúc nãy tôi nói dưới chân núi sẽ thành sự thật”.

Câu nói ngông cuồng ngạo mạn kia nếu để những giang hồ truyền thừa khác nghe được nhất định sẽ cười rụng răng!

Đùa à!

Đây là chùa Hàn Sơn.

Là một trong ba Thánh địa Phật giáo lớn nhất thế giới có lịch sử gần hàng ngàn năm, dù xét về là lai lịch hay cao thủ trong chùa đều có thể coi là bậc thầy của bậc thầy trong giang hồ truyền thừa võ giới hiện nay.

Nói diệt?

Liền diệt được sao?

Nhưng giả sử câu nói nay thốt ra từ miệng Diệp Lâm, vậy thì người bên cạnh không chỉ không cười mà ngược lại còn chuẩn bị trước tang lễ cho đám người chùa Hàn Sơn.

Bởi vì...đây là sự thật!

Diệp Lâm trước kia.

Và Võ thánh hiện tại.

Người đàn ông 15 năm trước đơn thương độc mã chiến đấu với những người phong thánh tầm cỡ trong giang hồ truyền thừa, đứng vào Quốc Phái bằng bản lĩnh tuyệt đối và tư thế oai phong, được mệnh danh là Võ thánh.

Mọi người đều nói: Võ thánh Diệp Lâm... dưới cấp bậc vương kình không có đối thủ!

Trước lời lẽ đầy lực sát thương của Võ thánh, Bát Môn gật đầu tỏ vẻ tán thành.

Nhưng...

Sau đó ông ta đột nhiên hỏi: “Ông Diệp từng là kẻ thù của cả giang hồ truyền thừa?”

Cả giang hồ truyền thừa?

Diệp Lâm: “Cho nên, ý của ông là...”

Bát Môn: “Bảy ngày trước, chùa Hàn Sơn đã gửi lời mới tham dự đại hội trừ yêu tới những người phong thánh của các giang hồ truyền thừa lớn, bây giờ chắc những người phong thánh kia cũng sắp đến dưới chân chùa Hàn Sơn rồi”.

Nói rồi, ông ta ngừng lại một hồi, ánh mắt lạnh dần: “Lão nạp mạnh dạn mời ông Diệp rời khỏi đây, lão nạp biết trước mặt ông Diệp bản thân cũng chỉ là hạt muối bỏ biển, sẽ tan thành tro bụi trong chớp mắt. Nhưng nếu liều cái mạng già này thì cũng có thể giữ chân ông Diệp nửa giờ đồng hồ!”

“Thời gian nửa tiếng đủ để sư đệ của lão nạp tỉnh lại, đến lúc đó, ông muốn nhẹ nhàng tiêu diệt chùa Hàn Sơn cũng không phải là chuyện đơn giản. Đợi đến khi tất cả người phong thánh của giang hồ truyền thừa tập hợp lại, lúc đó, cho dù ông Diệp muốn đi cũng khó lòng thoát thân được”.

“Nói không chừng...”

Nói đến đây, Bát Môn cũng không nói rõ những lời phía sau.

Diệp Lâm: “Nói không chừng cái gì?”

Bát Môn hơi cúi đầu: “Mối thù ông Diệp đánh trọng thương người phong thánh trong giang hồ truyền thừa 15 năm trước bọn họ vẫn còn giữ trong lòng, thời gian dài như vậy, có lẽ bọn họ đã kiềm nén những bực tức này tới cùng cực”.

“Cùng lúc bộc phát hết thảy, sức mạnh cũng sẽ hệt như ông Diệp đây vậy, e rằng khó có thể ngăn cản được, đại hội trừ yêu của chùa Hàn Sơn là trừ yêu nghiệt chứ không phải trừ khử ông, dù sao ông cũng là thánh nhân của Quốc Phái”.

“Yêu nghiệt?”

Diệp Lâm: “Tôi thấy đám đầu trọc các người mời là yêu nghiệt, hễ thốt ra là vì chúng sinh, thực chất lại nói năng hồ đồ, lẽ nào bạn gái của đồ đệ tôi không phải là chúng sinh, các người trừ yêu thì bắt con bé làm gì?”

Bát Môn nói: “Bởi vì đồ đệ kia của ông chính là yêu nghiệt sẽ trở thành ma trong lời tiên tri của Phật Tổ!”

“...”, Diệp Lâm!

Bát Môn: “Đây chính là lý do của chúng tôi, mời ông đưa ra lý do rút lui!”

“Tất cả đều vì chúng sinh, ông Diệp, xin ông rút lui đi, được không?”

Soạt!

Lúc này, nếu phi công trên trực thăng kia vẫn còn ở lại đây thì anh ta sẽ hét vào mặt lão già đầu trọc kia một tiếng, đồ ngu xuẩn nhà ông, muốn chết hả?

Ông ta nhớ rõ 5 ngàn thi thể nằm ngổn ngang trên khe núi Tuyết kia.

Một mảng trắng xóa nhuốm đỏ máu tươi kia!

Là do Diệp Lâm làm ra!

Tại sao?

Không có tại sao!

Bởi vì đám người đó muốn giết Vu Kiệt!

Trong lí lẽ của Diệp Lâm, cho dù thế giới này có nhiều nguyên tắc hơn nữa cũng không ảnh hưởng tới thế giới của riêng mình.

Trong thế giới của ông ta, có Mặc Bạch và đồ đệ!

Muốn giết đồ đệ của ông ta sao?

Xin lỗi!

Diệp Lâm sát khí mù mịt: “Ông muốn ăn cái giống gì?”

...

...

Yêu nghiệt trong lời tiên tri của Phật Tổ?

Diệp Lâm biết điều này.

Cho đến hôm nay, ông ta vẫn còn nhớ rất rõ ràng, người con gái chết trước mặt mình 25 năm trước, yêu nghiệt bị người của chùa Hàn Sơn tiên đoán sẽ gây họa cho chúng sinh.

25 năm sau, lời tiên tri tương tự lại giáng lên người Vu Kiệt?

Đây là nhân quả sao?

Hay là chĩa mũi nhọn một cách trần trụi?

Diệp Lâm đột nhiên cảm thấy buồn cười.

Trước kia ông ta cảm thấy đám đầu trọc chùa Hàn Sơn suốt ngày gõ mõ tụng kinh, làm toàn chuyện vớ vẩn.

Bây giờ, ông ta bỗng nhiên cảm thấy bản thân vẫn còn trẻ người non dạ quá, chuyện này còn hơn cả vớ vẫn, rõ ràng toàn là những thứ phi lý!

Trong im lặng, bầu không khí dưới chân chùa Hàn Sơn mang theo mưa lớn càng trở nên tĩnh mịch hơn.

Cũng không biết đã trôi qua bao lâu.

Trụ trì chùa Hàn Sơn cuối cùng thở dài một hơi.

“Cho nên, việc này không có cách nào cứu vãn được nữa?”

Bát Môn nhướng mày.

Diệp Lâm: “Nói cũng đã nói đến nước này rồi, ông đây không muốn nói nhiều nữa. Nếu ông đã quyết định dùng mạng của ông để kéo dài thời gian đợi đám người giang hồ truyền thừa đến giúp sức, vậy ông đây sẽ lĩnh giáo một chút uy lực Phật pháp tối cao của chùa Hàn Sơn ông!”

Lời vừa thốt ra.

Ông ta giơ tay, sức ép đại đạo thuộc về ông ta trỗi dậy, vạn đạo võ ý ẩn chứa trong hư không vô tận bỗng chốc cuộn trào!

Diệp Lâm: “Ông đây muốn xem thử Phật giáo của ông cứng hay nắm đấm của ông đây cứng!”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.