Đệ Nhất Lang Vương

Chương 109: Chương 109: Thẻ nhớ




Các nhân viên y tế từ bệnh viện Ninh Thành đã đến phòng tập quyền anh Tứ Hải trong thời gian ngắn nhất có thể. Họ thấy Hàn Lưu đang nằm trên sàn đấu với một chân bê bết máu. Một số y tá tái mặt vì sợ hãi. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy...chân của một người bị thương đến mức này.

Sức mạnh thế nào mà có thể khiến một người gãy chân đến thế được chứ?

Vài y tá vội vàng lấy cáng chạy ra sàn đấu, khi họ chuẩn bị đưa Hàn Lưu lên cáng và đưa đến bệnh viện thì Hàn Lưu đột nhiên rống lên.

“Đồ ngu, làm gì vậy? Tao phải tận mắt nhìn con chó kia chết, tao sẽ không đi bệnh viện!”

Hàn Lưu điên đến mức mất trí, chân hắn ta tàn phế là sự thật không thể thay đổi rồi, hắn ta cũng hiểu rõ sự thật này đồng nghĩa với việc hôn nhân của mình và con gái nhà họ Dương đã hoàn toàn hết hy vọng.

Nhà họ Dương sẽ không bao giờ gả Dương Cẩm Tú cho một người tàn tật.

Thậm chí sau này nhà họ Dương có thể sẽ khôi phục lại cuộc hôn nhân giữa Dương Cẩm Tú và anh trai đần độn của hắn ta, và hắn ta cũng sẽ phải nhìn cảnh anh trai ngu ngốc, người mà hắn ta khinh thường kết hôn với cô gái của mình!

Hắn ta hận!

Phát điên lên vì hận.

Hắn ta hận không thể xé xác Vu Kiệt.

“Nhưng anh Hàn, nếu không phẫu thuật kịp thời thì chân của anh có thể sẽ nghiêm trọng hơn!”

“Câm miệng, để tao giải quyết, tao sẽ tận mắt nhìn Vu Kiệt chết, Lý Mạnh!”

Lý Mạnh vội vàng đi tới: “Cậu Hàn?”

“Bảo ông gọi điện, vậy người đâu? Sao còn chưa tới? Người đâu?”

“Sắp rồi, sắp rồi“.

Khi ông ta vừa nói xong thì bên ngoài phòng đấu quyền anh Tứ Hải vang lên tiếng rầm rầm. Hàng chục thanh niên mặc đồng phục bước vào phòng tập quyền anh, sau khi nhìn thấy Hàn Lưu đang nằm trên sàn đấu thì cả đám ngay lập tức biết mình phải làm gì.

Lý Mạnh nhanh chóng chỉ vào Vu Kiệt, người đang ngồi trên bậc đá ở cổng với điếu thuốc lủng lẳng trên khóe miệng, anh đang ngắm nhìn bầu trời u ám.

“Là nó, tên mất trí đó, mau đưa nó đi. Gia chủ nhà họ Hàn bây giờ đang trên đường tới cục cảnh sát“.

Một thanh niên liếc nhìn Vu Kiệt, sau đó lấy còng tay ra, vừa nghĩ tới mệnh lệnh của ông chủ thì lập tức đi tới chỗ Vu Kiệt: “Đi với chúng tôi! Đừng nghĩ đến việc chống cự!”

“Chống cự?”

Vu Kiệt không nghĩ tới việc kháng cự.

Với thực lực của anh, cho dù không còn tu vi võ công cấp 7, thì anh vẫn là Vua Sói lấy một địch trăm. Là nhân vật cấm kỵ trong thế giới đánh thuê nước ngoài, cũng là lưỡi dao sắc bén của tổ quốc!

Anh không chống cự vì công lý trong anh, và anh tin rằng sẽ có người trao công lý cho anh!

“Anh nói xem, có còn công lý không?”

Thanh niên sững sờ một chút: “Pháp luật sẽ không bảo vệ ai, cũng không vu khống ai!”

“Được rồi, tôi nhớ tới lời nói của anh, hi vọng đừng để tôi thất vọng“.

Cuối cùng anh duỗi tay chủ động để cho thanh niên kia còng lại.

Vài phút sau anh lên xe và được đưa đi.

“Ngơ ngác cái gì? Giúp tao dậy, tao cũng phải đi, tao phải tận mắt nhìn thấy tên khốn kiếp này chết trong ngục tù, phải hành hạ nó hết lần này đến lần khác!”

“Vâng vâng!”

Lý Mạnh làm theo, ông ta nhờ y tá đưa Hàn Lưu lên chiếc xe hơi sang trọng của hắn ta, đồng thời để cấp dưới của hắn ta lái xe đuổi theo. Ngay cả người đứng đầu nhà họ Hàn là Hàn Thiên cũng phải hoảng hốt. Sự việc này đã vượt quá tầm kiểm soát của ông ta.

Ông ta phải thu dọn đồ đạc chạy thôi!

Khi ông ta vừa quay trở lại phòng tập quyền anh, và chuẩn bị cầm đồ trong két sắt rời đi, thì ngoài cổng có một chiếc xe của hiệp hội võ thuật quyền anh dừng ở cửa.

Một nữ thư ký ra lệnh cho nhóm nhân viên của hiệp hội bước vào.

“Ông chủ Lý!”

“Cô là...”

Nữ thư ký báo thân phận: “Ông chủ Lý, tôi là thư ký của giám đốc Lưu, Lưu Khánh Phong“.

“Lưu Khánh Phong?”

Ông chủ của hiệp hội võ thuật quyền anh, hỏng rồi, chẳng lẽ lại rò rỉ tin tức về trận đấu giả của cậu Hàn sao?

“À...”, Lý Mạnh có hơi không muốn giao tiếp với cô ta.

Không ngờ một giây tiếp theo nữ thư ký bước đến bên cạnh ông ta nhẹ nhàng nói: “Ông chủ Lý, sếp Lưu đã gọi điện cho gia chủ nhà họ Hàn rằng có người báo cáo. Chúng tôi không thể xử lý được. Chúng tôi chỉ có thể che đậy thôi, vui lòng đưa lại video đó cho chúng tôi. Đừng lo lắng, sếp Lưu biết phải làm gì“.

“Cái gì?”, Lý Mạnh hít một hơi.

Đến việc này cũng nghĩ ra nữa hả?

Không hổ là gia chủ của nhà họ Hàn, ngay cả Lưu Khánh Phong của hiệp hội võ thuật quyền anh cũng có thể xử lý được, còn khiến bọn họ chủ động giúp che đậy sự thật. Chắc hẳn bọn họ đã quyết tâm giết chết Vu Kiệt.

Lý Mạnh không cảm thấy đáng thương, tên trợ giảng đấu tập mới đến vài ngày trước không nghe lời ông ta, ra tay đánh cậu Hàn thì cũng thôi đi. Nhưng bây giờ lại dám giẫm gãy chân Hàn Lưu, đúng là đáng đời!

Trong lòng ông ta thầm thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Tôi biết rồi, tôi lấy ngay!”

Ông ta đi đến chỗ camera, các ông chủ từ mọi tầng lớp xã hội đã tìm lý do rời đi cả rồi, bọn họ không muốn bị cuốn vào chuyện này.

Ngay sau đó thẻ nhớ trong máy ảnh được lấy ra, nó không chỉ bao gồm video trận đấu giữa Lý Đại Lăng và Hàn Lưu, mà còn quay một loạt sự kiện sau đó.

Ông ta cầm lấy thẻ nhớ đi tới chỗ nữ thư ký: “Đây là thẻ nhớ chứa video, cô nhất định phải giữ cẩn thận, bằng không...”

“Bộp!”

Vừa mới nói được nửa thì có một tiếng nổ lớn vang lên ở cửa, phát ra từ không trung!

“Chuyện gì vậy?”

Lý Mạnh trợn to hai mắt, nữ thư ký quay đầu lại nhìn, giây tiếp theo cả hai cùng những nhân viên khác của hiệp hội lập tức kinh ngạc.

Chiếc xe họ lái bị tông văng xa vài mét, ngay cả phanh tay cũng bị bung ra.

“Điều này…”

Một cảnh tượng cực lớn lập tức hiện ra trước mặt mọi người.

Đó là một đoàn xe!

Trọn vẹn hai mươi chiếc xe chiếm hết trục đường chính. Mỗi chiếc xe đều là xe thương vụ Mercedes-Benz, khởi điểm trị giá một triệu, hơn nữa trên chiếc Rolls-Royce đầu tiên chính là biển số xe “thủ đô 797979!”

Loại biển số xe này là ông lớn ở thủ đô.

Đúng vậy, chiếc xe của hiệp hội võ thuật quyền anh đã bị đâm trực diện bởi chiếc Rolls Royce chống đạn mà Dương Chấn Hoa đang lái vào. Chiếc xe này đã chặn chỗ đậu xe của Dương Chấn Hoa!

Ông ta đã đến!

Và biển số xe thủ đô này là quà của ông cụ nhà họ Lý tặng nhân dịp sinh nhật bảy mươi chín tuổi.

Ngay lập tức vệ sĩ của nhà họ Dương ồ ạt xuống xe và bao vây phòng tập quyền anh.

Động tác này bắt đầu khiến Lý Mạnh nghẹt thở.

Lý Mạnh nhìn chằm chằm phía trước, ông cụ được mấy vệ sĩ che chở, Lý Mạnh ta đột nhiên nhận ra gì đó.

“Đây...đây không phải là ông lớn vang danh của nhà họ Dương sao, chính là người tự tay gây dựng lên nhà họ Dương...”

Tại sao lại là ông ta?

Lý Mạnh hoảng sợ đến mức quên đưa thẻ nhớ cho nữ thư ký hiệp hội võ thuật quyền anh, ông ta vội vàng cúi người ra đón.

“Ông cụ Dương, sao... sao ông lại tới đây...”

“Tìm một người rất quan trọng!”

Ánh mắt của Dương Chấn Hoa rời khỏi Lý Mạnh.

Ông ta chỉ có một mục tiêu.

Ông ta tiếp tục bước vào bên trong phòng tập quyền anh, chống nạng một cách nhanh chóng.

“Thưa ông, ông muốn tìm ai chỉ cần nói một tiếng là được, không cần phải tự mình đi. Phòng tập của chúng tôi được ông ghé thăm quả thật là vô cùng vinh hạnh. Ông cụ Dương, người ông tìm là ai!”

“Anh là ông chủ phòng tập này?”, Dương Chấn Hoa ngừng bước, lạnh lùng chất vấn.

“Vâng vâng vâng!”

Lý Mạnh gật đầu liên tục.

“Cũng được, thân phận của người quan trọng này vô cùng quý giá, không thể làm chậm trễ thời gian. Anh mau nói cho tôi biết, có phải có một người trẻ tuổi tên Vu Kiệt ở phòng tập này hay không?”

“Cái gì?”

Ông ta vừa nói xong thì trong nháy mắt nữ thư ký kia hít sâu một hơi, lùi về sau một bước.

Lý Mạnh vô cùng sợ hãi, lắp bắp hỏi lại: “Thưa ông, ông...ông...ông nói cái gì, người ông muốn tìm là...”

“Vu Kiệt, “Vu” trong người dũng cảm biết quan tâm, “Kiệt” trong nhân tài kiệt xuất, Vu Kiệt!”

“Bộp!”

Cả người Lý Mạnh mềm nhũn, ngồi bệt xuống dưới đất, khóe miệng run rẩy, bị dọa đến choáng váng!

Nhân vật có thân phận cao quý trong miệng ông cụ Dương, vậy mà lại là Vu Kiệt.

Thẻ nhớ Lý Mạnh đang cầm trong tay rơi xuống đất, ngay phía trước mặt Dương Chấn Hoa.

Dương Chấn Hoa nheo mắt lại, phát hiện ra có gì đó không đúng nên nhặt thẻ lên giao cho quản gia.

“Nhanh, cầm máy tính lên đây, xem thử bên trong là thứ gì!”

“Vâng“.

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.