Đệ Nhất Lang Vương

Chương 108: Chương 108: Trận đấu giả




Võ thuật quyền anh là một từ mang tính biểu tượng đại diện cho nền văn minh cổ đại của Hoa Hạ.

Năm nghìn năm lịch sử, dân tộc đã trải qua vô số cuộc chiến tranh đẫm máu, nhưng vẫn hiên ngang tiếp tục cho đến ngày nay, vì thế từ võ thuật quyền anh này có ý nghĩa vô cùng sâu sắc.

Quyền anh là vũ khí để kháng chiến!

Võ là tinh thần không bao giờ đầu hàng và chiến đấu ngoan cường!

Đặc biệt là ở Ninh Thành, nơi khai sinh ra môn võ quyền anh, môn võ quyền anh tượng trưng cho một niềm tự hào!

Vì vậy ở Ninh Thành có một quy tắc khác với các thành phố khác, trong một cuộc đấu thì đánh thế nào cũng được, chỉ cần không chết người là được.

Đây là quy tắc được hiệp hội võ thuật quyền anh nhất trí thông qua, cũng đã được thông báo với các tổ chức khác, quy tắc này được pháp luật bảo vệ nghiêm ngặt.

Bất cứ ai đánh trận giả hoặc ép người khác đánh trận giả dưới mọi hình thức thì đều phải chịu hình phạt. Đã từng có người thách thức hiệp hội võ thuật quyền anh, sau này người đó đã chịu ngục tù cả đời!

Ở Ninh Thành, đấu trận giả là một điều cấm kỵ.

“Reng reng…”

Vài phút sau khi điện thoại reo, bầu không khí trong tòa nhà văn phòng của hiệp hội võ thuật quyền anh bỗng đột nhiên trở nên trầm xuống.

Lưu Khánh Phong là ông chủ của hiệp hội võ thuật quyền anh, khi còn trẻ ông ta cũng là một nhà vô địch quyền anh, từ khi trở thành ông chủ của hiệp hội này thì đã từ giã võ đài và chuyển sang làm công việc hậu trường, với sự nỗ lực nhiều năm nay, cộng với việc đổ rất nhiều vốn liếng đầu tư vào giới võ thuật quyền anh, ông ta đã khiến cho giới võ thuật quyền anh bắt đầu phát triển và hưng thịnh hơn.

Lúc này ông ta đang ngồi trong phòng làm việc, hưởng thụ làn gió điều hòa và xem báo chí đưa tin về thành tích của mình, trong lòng cảm thấy rất vui.

Đột ngột!

“Bùm bùm bùm!”

Có tiếng gõ cửa vang lên, tình hình có vẻ hơi gấp gáp.

“Sếp Lưu, sếp Lưu, không ổn, xảy ra chuyện rồi!”

Trong hiệp hội, mọi người quen gọi ông ta là sếp.

“Làm sao vậy, có gấp thì vẫn phải chú ý, đừng nóng vội, cứ từ từ thôi!”

Một nữ thư ký mặc vest đóng sầm cửa lại, cô ta thở hổn hển.

“Sếp...sếp Lưu, tôi vừa nhận được tin báo, cậu hai nhà họ Hàn...Hàn Lưu đấu trận giả!”

“Gì cơ?”

Oành!

Lưu Khánh Phong sợ hãi nhảy ra khỏi vị trí.

Là một thành viên của hiệp hội võ thuật quyền anh, ông ta hiểu rất rõ ý nghĩa của ba từ đấu trận giả, nó tương đương với việc vi phạm pháp luật, thậm chí còn kích động sự tức giận của người dân thành phố Ninh Thành. Chuyện này rất có thể sẽ gây bão dư luận, và sau đó quyền anh sẽ bị rút vốn rồi xong đời!

Đương nhiên đây không phải là chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất là người bị báo cáo kia chính là cậu hai nhà họ Hàn- Hàn Lưu!

Nhà họ Hàn!

Gần 80% các khu nghỉ dưỡng và khách sạn sang trọng trong các gia đình quý tộc nổi tiếng ở Ninh Thành đều thuộc sở hữu của nhà họ Hàn, thậm chí các ngành xung quanh có liên quan đến khách sạn cũng thuộc về nhà họ Hàn.

Đồng thời nhà họ Hàn cũng là công ty rót vốn cao cấp trong giới võ thuật quyền anh. Phòng tập quyền Anh Tứ Hải cũng bị bọn họ nắm giữ một nửa.

Nếu điều này là sự thật, thì thật sự rất khó giải quyết!

Mồ hôi lạnh bỗng chốc rịn khắp người Lưu Khánh Phong.

Ông ta lau mồ hôi: “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”

Nữ thư ký trả lời: “Tôi vừa gọi điện cho nhân viên của phòng tập quyền anh Tứ Hải hỏi thăm tin tức, bọn họ nói rằng...sau khi Hàn Lưu đi dự hội chợ đêm qua, và bị Yamamoto đánh bay thì anh ta đã cảm thấy rất xấu hổ. Điều này cũng ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân với con gái nhà họ Dương. Vì thế Hàn Lưu đã tìm Lý Mạnh, chủ sở hữu của phòng tập Tứ Hải để thách đấu với Lý Đại Năng, lấy lại thể diện! “

“Lý Đại Năng?”

Lưu Khánh Phong dường như nhận ra điều gì đó: “Đó không phải là quán quân ngày hôm qua sao?”

“Đúng!”

Sau khi Lý Đại Năng đánh bại Yamamoto Kazuo trên sân khấu đêm qua, tên tuổi của hắn ta đã vang danh cả Ninh Thành.

“Vậy cậu chủ Hàn và Lý Đại Năng đã thách đấu với nhau? Ông chủ phòng tập có nói chuyện riêng với Lý Đại Năng không?”

“Vâng...Vâng...tôi không biết, tôi không biết gì cả, sếp Lưu, mọi người bên đó chỉ bảo là có gì đó sai quy định, tôi không biết cụ thể!”

Nữ thư ký không dám nói ra…

Cậu hai nhà họ Hàn đấy!

Thái tử quyền năng.

Nghe nói sắp tới còn kết hôn với cô chủ gia tộc đứng đầu là nhà họ Dương, ai dám khiêu khích với liên minh mạnh mẽ này chứ?

Đó không phải là tự tìm chết sao?

“Điều này…”

Lưu Khánh Phong hiểu rồi, gần như chắc chắn đã xảy ra chuyện.

“Cô đi ra ngoài trước đi! Tôi gọi điện thoại đã“.

“Vâng, sếp Lưu, bọn họ nói rằng trận đấu giữa cậu chủ Hàn và Lý Đại Năng đã được ghi lại“.

“Gì cơ?”

Lần này Lưu Khánh Phong ra lệnh không chút do dự: “Mau cử người đến phòng tập Tứ Hải lấy video quay lại cho tôi, tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài“.

“Vâng“.

Nếu chứng cứ của trận đấu được truyền ra ngoài, vậy thì chẳng phải chứng tỏ trận đấu đó là giả sao?

Ông ta không phải kẻ ngốc, đã là lãnh đạo của hiệp hội võ thuật quyền anh nhiều năm như vậy, ông ta không đủ năng lực để giải quyết vấn đề này.

Sau khi nữ thư ký rời đi, ông ta lấy điện thoại di động ra xem qua số điện thoại của gia chủ nhà họ Hàn, Hàn Thiên.

“Tít tít tít...”

“Alo, tôi là Hàn Thiên, có chuyện gì mau nói, giờ tôi đang rất bận!”, sau khi nhận được điện thoại của con trai, Hàn Thiên đã ra khỏi văn phòng rồi cử người đến thẳng phòng tập quyền anh Tứ Hải. Sau đó ông ta còn gọi cho một ông lớn, và yêu cầu phải bí mật xử lý tên khốn đã đánh gãy chân của con trai ông ta!

“Ông...ông Hàn, là tôi, Lưu Khánh Phong!”

“Sếp Lưu?”, Hàn Thiên híp mắt lại: “Làm sao vậy?

“Tôi vừa nhận được tin báo, có người nói…cậu Hàn Lưu đưa tiền cho Lý Đại Năng để mua chuộc đánh trận giả, tôi...”

“Mẹ nó!”

Ông ta chưa kịp nói hết lời thì Hàn Thiên đã trực tiếp chửi bới: “Nhà họ Hàn tôi là gia tộc lớn, con cái trong tộc làm sao có thể làm ra chuyện thái quá như thế được, huống chi Hàn Lưu là con của tôi, không thể nào, nhất định là có người muốn hãm hại!”

“Hơn nữa tôi vừa nhận được tin con trai tôi bị trợ giảng đấu tập là Vu Kiệt giẫm gãy chân. Sếp Lưu, trợ giảng tập dường như không đủ tư cách để thách đấu như một võ sĩ chuyên nghiệp nhỉ. Ông không giải quyết vấn đề này. Thay vào đó lại chất vấn tôi, ông ăn no rồi dửng mỡ hả?”

Hàn Thiên bất cần nói.

Xoạt!

Lưu Khánh Phong hoảng sợ.

Ông ta nghe ra ý của Hàn Thiên, Hàn Thiên muốn che đậy chuyện đó.

Ông ta cười: “Ông Hàn, ông hiểu lầm rồi. Tôi không có ý đó, tôi nói mà, làm sao cậu Hàn có thể đấu trận giả được chứ? Đừng lo, tôi đã cử người đến phòng tập Tứ Hải lấy video rồi. Tôi sẽ lấy lại công bằng cho cậu Hàn, đồng thời chúng tôi cũng sẽ cảnh báo phòng tập Tứ Hải, để họ trục xuất trợ giảng kia“.

“Ồ, nếu ông biết quy tắc thì tốt quá rồi, sếp Lưu, tôi sẽ đến văn phòng sau. Ông nên biết tôi muốn làm gì. Trợ giảng đấu tập đã giẫm gãy chân con trai tôi. Ông cũng nên hiểu cách giải quyết tốt nhất rồi chứ?!”

“Vâng, vâng, tôi hiểu rồi, một trợ giảng đấu tập lại dám khiêu chiến với cậu Hàn, không tuân thủ bất kỳ quy trình nào, chúng tôi sẽ xử lý bằng hình phạt nghiêm khắc nhất!”

“Tít...”

Cuộc gọi đã bị cúp máy.

Lưu Khánh Phong cất điện thoại di động đi, ông ta nhanh chóng nhờ người thảo ra một hình thức xử lý nghiêm khắc đối với Vu Kiệt.

Không quan trọng trận giả của Hàn Lưu có phải là thật hay không.

Do thế lực của nhà họ Hàn, ông ta bắt buộc phải che giấu và đối phó với kẻ tên là Vu Kiệt!

Và sắp tới ông ta cũng sẽ phải trả giá rất đắt và đau đớn cho quyết định hiện tại.

Trái thẩm quyền, vi phạm các quy tắc của võ thuật quyền anh, đúng là rất bạo gan!

Và khi ông ta biết danh tính của người mà ông ta muốn đối phó đáng sợ như thế nào.

Thì cái gọi là nhà họ Hàn hùng mạnh cũng chỉ là hạng lắt nhắt mà thôi!

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.