Cú đạp kia khiến ngực Hàn Lưu giống như bị ngàn cân đập vào. Hắn ta bay ngược ra xa mấy mét, liên tục ngã nhào mấy lần rồi mới dừng lại ở cuối sàn đấu. Cơn đau nháy mắt lan ra khắp cơ thể hắn ta.
Ngay lập tức!
Vẻ mặt Lý Mạnh nhất thời thay đổi, ông ta đứng lên. Tên Vu Kiệt này...lại dám ra tay thật.
Tên này bị điên rồi sao?
Vu Kiệt không bị điên. Anh nắm chặt nắm đấm, từ từ...đi đến bên cạnh Hàn Lưu.
“Mày...mày...thằng con hoang kia, nếu mày dám đánh tao tiếp thì mày sẽ xong đời, xong đời ngay...”
Mặt mũi Hàn Lưu trở lên dữ tợn, đây là lần đầu tiên hắn ta...bị người ta đá bay.
Lại còn ở trước mặt những nhân vật máu mặt của các giới nữa chứ.
Hắn ta mất hết mặt mũi rồi!
“Thằng con hoang?”
Vu Kiệt chợt dừng lại.
Thằng con hoang?
Anh nỉ non, dường như đám cậu ấm tự cho là đúng này đều thích nói người ta là con hoang, anh trầm giọng nói: “Tao là con hoang, vậy mày là gì?”
Anh tiếp tục đi về phía trước, chỉ mấy bước đã đi tới trước mặt Hàn Lưu.
Hàn Lưu hoảng sợ, muốn lùi về sau, hắn ta thấy ánh mắt Vu Kiệt lạnh như băng, tựa như có thâm thù đại hận, phát hiện mình không còn đường lùi nữa.
Vu Kiệt bắt lấy cổ áo hắn ta giống như xách con gà con, anh ngẩng đầu lên, sau đó…tát một cú.
“Bốp!”
Một cái tát vang dội xuất hiện trước mặt mọi người.
Tất cả mọi người…đều bối rối!
Cậu chủ Hàn Lưu...bị tát một cái...
“Mày tát tao?”, Hàn Lưu trợn to hai mắt: “Bố mẹ tao từ nhỏ đến lớn còn chưa từng tát tao. Mày dám tát tao...”
“Bố mẹ mày là bố mẹ, vậy chẳng lẽ người khác không có bố mẹ! Mày nhục mạ tao là con hoang, vậy mày là gì? Vu Kiệt tao đúng là một đứa mồ côi, đúng thế, tao được người ta nhận nuôi, nhưng tao cũng có bố mẹ, tao không phải con hoang!”
“Bố mẹ mày không biết dạy mày thì để tao dạy hộ, đây chính là đạo lý. Không phải mày muốn đánh quyền anh sao? Vậy hai ta đánh nhau công bằng, nhưng mồm miệng mày thô tục thì là mày không đúng. Cái tát này để dạy dỗ mày!”
“Đương nhiên thế này cũng chưa được coi là xong chuyện!”
“Bốp!”
Ngay sau đó, lại là một bạt tai mạnh mẽ tát vào mặt Hàn Lưu.
Lại một cái tát nữa. Trong lòng Lý Mạnh giật mình, ông ta luống cuống, ông ta đã thật sự chết lặng. Nếu để cho gia chủ nhà họ Hàn biết thì tất cả mọi thứ sẽ kết thúc.
Ông ta bước nhanh đến võ đài, nhưng...có thể tới kịp sao?
“Cái tát này tao đánh vì Lý Đại Năng. Mặc dù tao và anh ta không có quan hệ gì đặc biệt, cũng mới biết nhau được mấy ngày, nhưng anh ta là một quyền vương, một quyền vương đáng tôn kính, anh ta vì tôn nghiêm của một võ sĩ mà dám đứng lên khiêu chiến võ sĩ nước ngoài mạnh mẽ, đây là niềm kiêu ngạo của anh ta. Nhưng mày lại dùng đồng tiền bẩn thỉu và quyền thế vô lý, giẫm đạp tôn nghiêm quyền vương của anh ta dưới chân!”
Từng chữ của Vu Kiệt vang vọng có lực, uy nghiêm cuồn cuộn.
“Mày...mày...thằng ranh, hai cái bạt tai này tao nhớ. Mày dám nói tên của mày không?”, ánh mắt Hàn Lưu tàn nhẫn nhìn chằm chằm anh.
“Nhớ lấy, tao tên Vu Kiệt!”
Dứt lời thì Vu Kiệt buông cổ áo Hàn Lưu ra.
Ánh mắt Hàn Lưu híp lại, hắn ta tháo bao tay đấm bốc, rút ra một cây dao găm từ bên hông, nhân cơ hội đâm vào eo Vu Kiệt, nhưng không ngờ lại bị đá cho một cú.
Hắn ta...lại bị đạp bay.
Ngã ngay giữa võ đài, vẻ mặt phờ phạc.
Chuyện này…sao có thể!
Phản ứng của tên đó sao có thể nhanh tới vậy?
Vu Kiệt đi tới trước người hắn ta, anh giơ chân lên nhắm ngay đầu gối của hắn ta: “Còn nhớ một đòn mày mới đánh Lý Đại Năng không?”
“Mày...mày...mày muốn làm gì?”, Hàn Lưu luống cuống.
Hắn ta nhận ra Vu Kiệt chẳng phải chỉ là một trợ đấu, hoàn toàn không đơn giản như vậy.
Hắn ta sợ.
Cảm giác không còn chút sức đánh trả nào mặc cho người ta làm thịt này khiến cho hắn ta cảm thấy nghẹt thở.
Vu Kiệt hơi thất vọng nói: “Từ hôm qua khi thấy mày và Cẩm Tú ở chung với nhau. Tao đã rất đau lòng, nhưng tao nghĩ trước khi Lý Đại Năng bước ra thì mày cũng dũng cảm lên sàn đấu, thế nên tao thấy mày là người có chí khí. Tao cũng định chúc phúc cho Cẩm Tú, chúc cô ấy hạnh phúc. Tao đoán là đám cưới mà bọn họ nói chính là của mày và Cẩm Tú“.
“Nhưng tao không ngờ rằng mày là loại người như vậy, mặc dù Cẩm Tú và tao quen biết chưa lâu, và cũng chưa từng thấy qua nhiều mặt khác, nhưng mà...tao thừa nhận cô ấy là cô gái mà đời này tao thích nhất!”
“Nhưng tao chỉ là đứa mồ côi được bố mẹ ở nông thôn nhận nuôi, còn...cô ấy là lá ngọc cành vàng, có lẽ tao và cô ấy không có duyên phận. Nhưng nhìn cô ấy và loại như mày kết hôn thì tao không đành lòng. Nếu không thể bảo vệ cô ấy, thì cũng quyết không thể để cho cô ấy bị mày làm hại!”
“Dương Cẩm Tú?”
Nghe thấy cái tên này thì Hàn Lưu dường như nhận ra điều gì đó. Hắn ta nhìn Vu Kiệt chằm chằm: “Hóa ra...mày biết Dương Cẩm Tú, đã vậy còn thích cô ấy? Chả trách, chả trách loại trợ đấu như mày lại dám ra tay với tao!”
“Thằng chết tiệt, mày đang ghen tị với tao, hâm mộ tao. Tao cảnh cáo mày, nếu như mày dám ra tay với tao thì tao sẽ bằm thây mày!”
“Phải không?”
“Rắc rắc!”
Tiếng xương gãy lìa vang lên, vẻ mặt Hàn Lưu trắng bệch.
Tựa như người chết.
Vu Kiệt cứng rắn đạp gãy chân hắn ta.
Ngày hôm qua khi anh thấy Hàn Lưu và Dương Cẩm Tú, đúng là anh đã nảy sinh suy nghĩ như vậy.
Nhưng khi tới phòng tập quyền anh, thấy cậu chủ nhà họ Hàn chính là người đàn ông sẽ chung sống cùng Dương Cẩm Tú cả quãng đời này, thì suy nghĩ đó của anh đã bị dập tắt.
Yêu một người sẽ không để cho cô sống trong cuộc sống buồn khổ.
Một thằng nhà giàu ỷ thế hiếp người?
Một cậu chủ mồm miệng thô tục?
Một thằng cặn bã đùa bỡn phụ nữ?
Nếu như Dương Cẩm Tú gả cho hắn ta thì sẽ hạnh phúc sao?
Sẽ không!
Suy nghĩ rõ ràng mọi thứ, nên Vu Kiệt đã ra một quyết định. Anh vì báo thù cho người anh em mà phải ở tù, là một người bình thường mới ra tù không lâu, anh không có gia thế gì, cũng không có bối cảnh, không có quyền lực. Nếu anh hy sinh mà có thể khiến cho đám cưới này kết thúc, thì tất cả những điều này… đều đáng giá!
Vì một cô gái mặc bộ đồ gấu xinh xắn bất chấp có thể bị cảm nắng chỉ để chọc anh cười, Vu Kiệt cảm thấy...không lỗ.
“A...”
Tiếng kêu đau vang vọng phòng tập.
Giám đốc Vương Thạch sợ choáng váng ngã ngồi trên đất, trong miệng lẩm bẩm: “Xong rồi, xong rồi, hoàn toàn xong rồi, gia chủ nhà họ Hàn mà biết thì tất cả mọi người ở phòng tập... cũng xong đời rồi“.
Càng sợ hơn chính là Lý Mạnh.
Ông ta biết rõ sức mạnh chân chính nhà họ Hàn, ông ta vọt tới võ đài, giận dữ đẩy Vu Kiệt qua một bên, chỉ thẳng mặt anh mắng: “Mày là đồ điên, đồ điên, mày xong rồi, mày xong rồi“.
“Cậu Hàn, cậu không sao chứ, tôi đưa cậu đi bệnh viện“.
Lý Mạnh vội vàng đỡ Hàn Lưu dậy.
Gân xanh ở cánh tay Hàn Lưu nổi lên, hắn ta có thể cảm nhận rõ ràng được cảm giác đau đớn kịch liệt ở bắp đùi, giống như sắp mất đi cảm giác.
Hắn ta hận!
Hắn ta giận!
Cực kỳ giận dữ.
Hắn ta lấy ra điện thoại, hét lên với Lý Mạnh: “Báo...cảnh sát cho tôi! Mau, mau, tôi muốn giết chết nó, giết chết nó. Tôi muốn nhìn tận mắt nó sống không bằng chết...”
“Cậu Hàn!”
“Còn ngây ra đó làm gì! Mau gọi điện thoại nhanh lên, ông muốn chết không?”
Lý Mạnh nuốt nước miếng một cái, lúc này Hàn Lưu hoàn toàn mất đi lý trí, ông ta nào dám không nghe. Ông ta lấy điện thoại ra nhìn chằm chằm vào Vu Kiệt: “Đồ điên kia, đừng có chạy. Tao gọi người đến bắt mày, mày xong rồi, mày xong rồi“.
“Tao chờ!”
Vu Kiệt ngồi ở một góc võ đài, anh yên lặng lấy ra một gói thuốc lá, rút một điếu ngậm ở khóe miệng, rồi châm thuốc!
“Tao muốn nhìn xem, nó đánh người ta tới hôn mê bất tỉnh, không tuân theo quy tắc quyền anh thì sẽ bị xử lý trước, hay là tao bị xử lý. Ở Ninh Thành, tao nhớ giới quyền anh có một quy tắc, bất kỳ cuộc so tài giả nào thì mọi người đều sẽ bị...xử lý!”
Dứt lời Vu Kiệt nhảy xuống võ đài, đi tới bên cạnh giám đốc Vương Thạch, nhìn Vương Thạch sợ tới ngu người thì tự mình móc điện thoại di động của hắn ra, gọi điện thoại.
Cũng trong lúc đó, Hàn Lưu gọi điện thoại cho gia chủ nhà họ Hàn.
“Alo? Sao rồi?”
“Bố…bố mau tới đi, có người...có người đạp gãy chân con!”
Ngay sau đó.
Cuộc điện thoại của Vu Kiệt đã được kết nối.
“Alo? Đây là hiệp hội quyền anh?”
“Chào anh, tôi tên Vu Kiệt. Tôi muốn tố cáo có người tham gia bán độ!”
- ---------------------------