Nhìn sắc mặt Úy lão phu nhân khó coi, trong lòng Úy Tuệ cười trộm, trên mặt lại khóc nhiều hơn nữa, vừa không quên tố cáo.
“Tổ mẫu, người cũng biết, mấy năm nay, tôn nữ nghe lời người nhất, tôn nữ cũng biết người hiểu rõ con nhất, cũng hiểu lễ nghi nhất Úy gia, quen mặt nhiều người nhất. Hiện tại, người nói cho tôn nữ biết đi. Người nói, cha ta và người đi chùa Thiên Phật, vừa đi gần hai tháng. Người biết, trong thời gian này, con và nương nhớ cha biết bao nhiêu không?”
Nhớ cái rắm! Úy lão phu nhân nghe nàng nói dối, không nhịn được trong lòng mắng câu thô tục: “Tuệ Nhi…”
“Người nghe tôn nữ nói.” Úy Tuệ hoàn toàn không cho lão phu nhân cơ hội chen miệng, tiếp tục kêu lên: “Nhưng con và nương nhớ cha như thế, ngóng trông cha có thể trở về sớm một chút. Nhưng ai ngờ, cha con vừa về đã tìm đến không cho nương con dễ chịu. Tổ mẫu, người không thấy đâu. Gian phòng của nương con đều bị cha con đập nát nhừ. Hu hu, đáng thương cho những thứ tốt kia, điều này cũng thôi đi. Nhưng quan trọng là nương con vẫn đang bị bệnh, bị bệnh đó…”
Úy lão phu nhân bị nàng nói khiến sắc mặt âm trầm, vài năm gần đây Công chúa Minh Ca ba ngày hai bữa lại bị bệnh, mời đại phu đến xem cũng nhìn không ra nguyên nhân, ai chẳng nói nữ nhân kia đang giả vờ, hừ.
Thấy bà không nói, Úy Tuệ dùng sức lắc lắc cánh tay của lão phu nhân, chớp mắt to ngập nước, nói: “Người nói thân thể nương con yếu đuối, còn có bệnh trong người, làm sao chịu được bị cha con giày vò quấy rối như vậy? Con thấy không nhịn được thì khuyên mấy câu, nào biết cha nháo càng lúc càng dữ dội hơn. Tổ mẫu người chưa thấy đâu, lúc đó cha con rất hung ác, như hận không thể một ngụm nuốt nương của con vậy. Hu hu, con thật sự sợ cha sẽ nuốt nương của con. Cho nên, con ngăn cha con, con ôm lấy cha quấn lấy cha, không cho cha nuốt nương.”
Nàng nói liên tục, người khác không có cơ hội nói chen vào, hơn nữa, nàng vừa khóc vừa kêu gào, giọng nói cũng trầm bổng du dương, các loại vẻ mặt cũng thể hiện đúng chỗ, mọi người giống như đang nghe hát hí khúc, trong lúc này tự nhiên nghe nàng nói tiếp.
Đợi nàng nói xong, mọi người vẫn chưa lấy lại tinh thần, từng đôi mắt vẫn nhìn nàng chằm chằm, chỉ là, thấy lúc nàng ngậm miệng hít thở sâu, không khỏi hỏi: “Hết rồi?”
“Hết rồi.” Úy Tuệ lạnh lùng nhìn lướt qua Úy Minh Châu, hừ, thì ra nghe nàng nói chuyện không trả tiền? Đợi lát nữa sẽ cho nha đầu này biết lợi hại, dám để cho nàng cạo đầu làm ni cô, dám để cho nàng dìm lồng heo?
Cuối cùng chân mày nhíu chặt của Úy lão phu nhân cũng thoáng giãn ra, vừa muốn mở miệng, không ngờ Úy Tuệ lại oa một tiếng, ầm ĩ khiến tim bà co rút, hoảng sợ.
“Tổ mẫu, người phải phân xử cho con. Hu hu, cha con quá khi dễ người mà.”
“Ai, ai…” Rốt cuộc lớn tuổi, chịu đựng Úy Tuệ lay động ồn ào như vậy, ngực Úy lão phu nhân khó chịu, đầu cũng mờ mịt, vốn giỏi suy nghĩ tính toán, lại không tự chủ được thuận theo lời nói của Úy Tuệ.
Đôi mắt to của Úy Tuệ ngập nước, lộ ra nụ cười xảo quyệt: “Tổ mẫu, người đồng ý nha. Người phải kêu cha con nhận lỗi với con và nương. Chủ yếu nhất là nương con, nàng khóc thật lâu, sưng cả hai mắt, bệnh tình cũng nặng thêm, trước khi đến, con mới sai người đi nhìn, nói là sau khi con đi, nàng chưa uống giọt nước nào, ngay cả thuốc cũng không chịu uống.”
Úy lão phu nhân nghĩ thầm, đó là nàng ta tự làm tự chịu, muốn chết thì chết cho sạch sẽ, Úy gia sẽ không có ai để ý tới nàng.
Nhưng Úy Tuệ thấy bà không có phản ứng, đột nhiên lại gào thét: “Tổ mẫu, tôn nữ chỉ có một người mẹ, nếu mẹ có chuyện gì, tôn nữ cũng không muốn sống. Hu hu, tổ mẫu thương tôn nữ như vậy, nếu tôn nữ không sống nổi, người còn không đau lòng đến chết sao. Tổ mẫu, tôn nữ cũng đau lòng người, người nói nếu như người có gì không tốt, tôn nữ sẽ rất khó chịu. Cho nên, kêu cha con đi nhận lỗi đi mà.”
Một phen la hét ầm ĩ giày vò, Úy lão phu nhân không chịu đựng được nữa, muốn đẩy tay Úy Tuệ ra, nhưng nha đầu này giống như sợi dây dài quấn lấy bà, vung cũng không ra, bà không khỏi nhớ lại, buổi sáng có phải nàng cũng quấn lấy cha của nàng như vậy hay không?
Đáng chết, phế vật phụ thân của nàng thì cũng thôi đi, hiện giờ bà cũng bị nha đầu này quấn đến sắp nổi điên rồi.
“Nha đầu. . . . . .”
“Con mặc kệ, nếu cha con không đi nhận lỗi, mỗi ngày con sẽ quấn lấy tổ mẫu người.” Đột nhiên Úy Tuệ buông tay, ngồi thẳng người, ánh mắt nảy sinh ác độc nói.
Mỗi ngày quấn lấy, bốn chữ này khiến Úy lão phu nhân không khỏi run rẩy, thân thể của bà càng ngày càng không còn mạnh mẽ, trước khi lấy được vật kia, không thể nào chịu đựng tiếp nàng quấy rối như vậy, nếu không, phải bàn giao cái mạng già này rồi.
Chỉ quấy rối một hồi như vậy, tim nàng đã hoang mang, giống như muốn ngất xỉu.
Điều này cũng khiến cho bà càng cảm thấy, kế hoạch phải nhanh chóng tiến hành, nếu không, bà thật không dám nghĩ. (Âm mưu gì nhở?)
“Được, tổ mẫu làm chủ cho con, để cho cha con đến nhận lỗi với nương con.” Úy lão phu nhân chịu đựng một hơi, kiên nhẫn dụ dỗ nói.
“Còn có con nữa.” Úy Tuệ bổ sung.
Khóe mắt Úy lão phu nhân giật giật, nha đầu này thật đúng là dám nói, thiên hạ làm gì có phụ thân nào đi xin lỗi nữ nhi chứ, nhưng sợ nàng lại ồn ào, bà đành phải gật đầu: “Được, cũng nhận lỗi với con.”
Thôi, dù sao cũng là Úy Thiên Phong bị làm khó, bà mới không quan tâm.
Nói không chừng, chuyện này vừa xảy ra, Úy Thiên Phong càng hận nữ nhân kia hơn nữa, cũng chưa hẳn là chuyện gì xấu.
Thành công đảo ngược tình thế, trong lòng Úy Tuệ cực kỳ hài lòng, chỉ là, xóa bỏ tội bất hiếu của mình xong, như vậy lúc trước người đắc tội với nàng lúc này cũng nên bị trừng phạt bởi vì lắm mồm ăn nói lung tung rồi.
Không khỏi, ánh mắt của Úy Tuệ nhìn về phía Úy Minh Châu, trong mắt nhộn nhạo ý cười xấu xa.
Úy Minh Châu bị nàng nhìn không hiểu sao run lên: “Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”
“Tam muội muội, tổ mẫu đã nói sẽ để cho cha ta xin lỗi ta. Như vậy, nói cách khác, tổ mẫu đồng ý chuyện buổi sáng ta làm không sai, chỉ vì ngăn cản cha ta phạm lỗi lớn hơn mà thôi, nếu không, nếu cha ta thật sự đả thương nương ta, hắc hắc, hậu quả kia cũng không thể tưởng tượng được đâu. Theo lý mà nói, ta chính là đại hiếu.” Úy Tuệ cười nói.
Úy Minh Châu bĩu môi: “Những thứ này có liên quan gì với ta?” Còn bày đặt đại hiếu nữa chứ, phi.
“Đương nhiên có liên quan, vừa rồi là ai nói, muốn cho ta cạo đầu làm ni cô, dìm lồng heo hay sao?” Ý cười trên mặt Úy Tuệ chợt tắt, vẻ mặt âm u lạnh lẽo.
Úy Minh Châu sững sờ, bật thốt lên: “Chẳng qua ta chỉ nói vậy thôi.”
“Chỉ nói vậy thôi? Nói rất hay. Nhưng ngươi có biết, điều ngươi nói có hậu quả gì không? Lỡ như bị truyền ra ngoài, người ngoài không biết chuyện, thật sự cho là Nhị tỷ của ngươi phạm vào tội bất hiếu đó, chẳng lẽ đây là chuyện tốt với Úy gia chúng ta sao?” Úy Tuệ tức giận trách mắng.
Úy Minh Châu bị nói đến sửng sốt, đầu óc hoàn toàn không kịp phản ứng, rõ ràng nha đầu chết tiệt này phạm sai lầm trước, lúc đó mọi người cũng không phải là muốn nhìn nàng thành trò cười hay sao? Vì sao chỉ chớp mắt, chuyện này đã rơi vào trên đầu mình rồi?
“Ta… Ta không có ý đó.”
“Không có ý đó? Vậy thì trước khi nói chuyện hoàn toàn không có dùng đầu óc để suy nghĩ hả?” Úy Tuệ rất không khách khí nói nàng ta không có đầu óc, Úy Minh Châu nghe xong con ngươi trừng lớn: “Ngươi mới không có đầu óc.”
“Câm mồm.” Đột nhiên Úy lão phu nhân lạnh lùng quát dừng.
Úy Tuệ giương môi cười, một chút cũng không thèm để ý bị nàng ta mắng lại, đáy lòng cười hắc hắc hai tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên trầm xuống, ngược lại nhìn về phía Úy lão phu nhân.
“Tổ mẫu, con lớn tuổi hơn Tam muội. Người nói, nàng hung ác rống tỷ tỷ mình không có đầu óc như vậy, đây có được coi là tội bất hiếu không?”