”Là ngươi mắng ta trước.” Úy Minh Châu không phục.
Úy lão phu nhân ném mắt lạnh qua: “Ngươi câm miệng.”
“Hu hu.” Trước mặt mọi người bị Úy lão phu nhân răn dạy như thế, rốt cuộc Úy Minh Châu cũng chỉ là một tiểu thư nũng nịu, chưa từng trải qua chuyện đời, lúc này nước mắt thi nhau rơi xuống, cũng học bộ dạng của Úy Tuệ, bắt đầu kêu gào: “Tổ mẫu, người bất công. Các người kết hợp lại để bắt nạt con, hu hu… A.”
Mới khóc hai tiếng, thình lình, đột nhiên Úy Tuệ đứng dậy, đang lúc mọi người không kịp phản ứng, trực tiếp nhấc chân đạp trên mặt Úy Minh Châu.
Úy Minh Châu ngồi trên cái ghế nhỏ, bị người đạp một đạp , cả người ngửa về sau, cả người và ghế đều bị ngã chỏng vó, buồn cười nhất là, cái ghế còn kẹp ở trong đáy quần của nàng, gần sát cái mông của nàng.
“Khóc, chỉ biết khóc. Ngươi còn nói lý hay không?” Úy Tuệ đứng bên cạnh lão phu nhân, dùng tay chỉ Úy Minh Châu bị ngã trên đất đến choáng váng, lạnh giọng quát lớn: “Tổ mẫu bất công đấy, thì thế nào? Chẳng lẽ Nhị tỷ ta không đáng được tổ mẫu cưng chiều? Hừ.”
Một câu này của nàng kéo ra rất nhiều thù hận, đúng là từ nhỏ Úy Minh Châu đã ghen tỵ hận nàng, nhưng đối với Úy lão phu nhân, Úy Tuệ không biết nàng ta có tình cảm như thế nào, nhưng dù sao cũng là tổ tôn nữ (bà cháu) ruột thịt, gãy xương còn gân, nhưng một đạp này của nàng cộng thêm một câu này, nàng dám cam đoan, từ nay về sau Úy Minh Châu sẽ hận chết Úy lão bà.
Ngẫm lại, trong lòng Úy Tuệ rất đắc ý, kế ly gián thôi mà, nàng cũng biết, bà dám ly gián mẫu nữ (mẹ con) Úy Tuệ, nàng dám ly gián tổ tôn các ngươi.
Quả thật Úy lão phu nhân cũng không đoán được sẽ xảy ra một màn này, ngày trước Úy Tuệ rất ngang ngược hung ác dã man, nhưng đều là đối với người ngoài, ở nhà, bà thường xuyên gọi tỷ muội các nàng vào một chỗ, còn luôn ở trước mặt Úy Minh Châu và Vân Phượng Kiều tán dương Úy Tuệ, để cho nàng âm thầm chăm sóc hai tỷ muội này.
Quả thật Úy Tuệ cũng làm theo, đối với hai người còn tốt hơn nhiều so với huynh đệ ruột thịt.
Cho nên dù không muốn, lúc trở lại, Úy Minh Châu vẫn dựa theo yêu cầu của Úy lão phu nhân, tặng viên minh châu Minh Hải ra, Vân Phượng Kiều cũng tốn không ít tâm tư vào bức thêu hai mặt, chỉ vì lão phu nhân nói cho các nàng biết, hiện giờ họ chỉ bỏ một chút vốn bé tí như vậy, nhưng tương lai vinh hoa phú quý còn nhiều hơn những gì các nàng trả giá nữa.
Nhưng, cho dù chuyện này được thiết kế không chê vào đâu được, ai ngờ còn có thể xảy ra chuyện, Úy lão phu nhân gần như kết luận, một đạp kia của Úy Tuệ, dường như tất cả mọi thứ đều phải làm lại từ đầu rồi.
“Tuệ Nhi, sao con lại đánh Tam muội muội chứ?” Rốt cuộc là tôn nữ ruột, lúc này thấy nàng ngồi dưới đất uất ức khóc, trong lòng Úy lão phu nhân cũng không nỡ.
“Chỉ đạp một đạp mà thôi.” Vẻ mặt Úy Tuệ không quan tâm, một lần nữa ngồi vào bên cạnh lão phu nhân, vô cùng thân thiết rúc vào trong ngực bà, ngang ngược cười nói: “Hôm nay coi như nha đầu chết tiệt này may mắn, con không mang roi, nếu không, không rút máu của nàng thì không được. Hừ, nói chuyện không dùng đến não, lại dám nói bản tiểu thư bất hiếu, còn cạo đầu làm ni cô, dìm lồng heo, con nhổ vào. Hôm nay bản tiểu thư thủ hạ lưu tình, nếu không, không bắt ngươi khai đao trước thì không được. Trước cạo tóc của ngươi, sau đó nhét vào lồng heo…”
Vừa nói xong, vừa tưởng tượng bộ dáng Úy Minh Châu trọc đầu bị dìm lồng heo, Úy Tuệ nở nụ cười hung tợn thú vị, còn đặc biệt nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Úy lão phu nhân, không tim không phổi cười nói: “Tổ mẫu, người nói có phải đùa rất vui không?”
Lời này của nàng cực kỳ độc, cũng cực kỳ ghê tởm, cạo đầu dìm lồng heo một hoàng hoa đại cô nương, đây là chuyện không nghĩ ra.
Trong lòng Úy lão phu nhân giận dữ: “Tuệ Nhi, đừng nói bậy, Châu Nhi là muội tử (em gái) của con.”
“Đúng vậy, con biết, cũng bởi vì là muội tử của con, cho nên, con cũng chỉ đạp nàng ta một đạp. Cũng không có làm gì nàng ta nữa, hắc hắc.” Úy Tuệ làm bộ dáng khoan dung đại lượng.
Úy Minh Châu nghe trong lòng dấy lên lửa cháy hừng hực, đột nhiên đứng dậy, chỉ vào Úy Tuệ mắng: “Úy Tuệ, kẻ tiện nhân ngươi, ngươi dám đánh ta, hôm nay ta liều mạng với ngươi.”
Dứt lời, nhặt cái ghế trên đất lên đập tới Úy Tuệ.
Mặc dù không có bản lĩnh như Úy Như Tuyết, nhưng suy cho cùng tuổi còn trẻ, động tác nhanh nhẹn lưu loát, chỉ thấy thân thể Úy Tuệ né ra, vẫn không quên đưa cánh tay đỡ ra, nhưng không ngờ, vốn cái ghế đập vào mình, bị nàng đưa tay ra ngăn đỡ, liền bốp bốp đập trúng cánh tay Úy lão phu nhân, lúc rớt xuống còn đập trúng chân bà.
Úy lão phu nhân “A” một tiếng hét thảm, mọi người sợ ngây người, Vân Phượng Kiều cùng với đám nha hoàn vú già vội vàng tiến lên.
Úy Tuệ lại canh đúng thời cơ, bay lên đá vào Úy Minh Châu, đá nàng ta té xuống đất: “Nha đầu chết tiệt nhà ngươi, ngay cả tổ mẫu mà ngươi cũng dám đánh, người tới, kéo nha đầu bất hiếu này xuống, trước nhốt vào phòng củi, sau đó, tộc quy xử trí.”
Hừ, lúc nàng đánh Úy Thiên Phong cũng chỉ có Trương ma ma và Tiêu Minh Ca ở đó.
Nhưng Úy Minh Châu dùng cái ghế đập trúng Úy lão phu nhân, người ở chỗ này thì rất nhiều.
Úy Minh Châu trợn tròn mắt, đợi khi bầu ngực già tiến lên muốn kéo nàng thì nàng nổi điên, vung vẩy hai tay, lớn tiếng la hét: “Ta không có, ta muốn đập tiểu tiện nhân kia, ta không muốn đập tổ mẫu. Tổ mẫu, cứu con… Con không phải cố ý muốn đập người, hu hu--”
Dĩ nhiên Úy lão phu nhân biết nàng vô ý, nhưng bị Úy Tuệ xem như con khỉ mà đùa giỡn cũng không biết, còn làm chuyện như vậy ở trước mặt mọi người, bà có lòng tha, nhưng nếu không dạy dỗ thì vĩnh viễn nha đầu này cũng không nhớ lâu.
Hơn nữa, cũng sợ Úy Minh Châu sẽ gây ra tai họa gì nữa.
Vẻ mặt Úy lão phu nhân nghiêm nghị nói với hai ma ma: “Trước dẫn đi, để cho nó tự kiểm điểm lại mình.”
Nhìn Úy Minh Châu bị kéo đi, Úy Tuệ xấu xa kêu lên: “Không kiểm điểm tốt, không cho ăn cơm.”
Mọi người ác hàn, Nhị tiểu thư quả nhiên ác độc.
Nhưng kết quả như thế là do ai dung túng đây? Còn không phải do Úy lão phu nhân dung túng nàng coi trời bằng vung sao.
Hắc, hôm nay khiến cho bà gieo gió gặt bão, xui xẻo đầu tiên chính là tôn nữ ruột của bà.
“Tuệ Nhi, đừng làm rộn, đầu tổ mẫu hơi choáng váng.” Vừa nghe Úy Tuệ la lớn khiến cho Úy lão phu nhân cảm thấy đau đầu muốn chết.
Úy Tuệ “A” một tiếng, vẻ mặt lo lắng nửa ngồi trước mặt nàng, kéo cánh tay vừa bị đập của bà dùng sức bóp: “Tổ mẫu, đau không?”
“A, đau.” Vừa mới đỡ đỡ, bị nha đầu này bóp một cái, càng đau hơn, không biết xương cốt có bị thương không nữa.
“A.” Úy Tuệ giật mình, vội vàng kêu hai người hầu hạ hai bên: “Thất thần cái gì, còn không mau đỡ lão phu nhân trở về phòng nghỉ ngơi, đúng rồi, lại phái người đi mời đại phu tới xem thử. Ai, Tam muội ơi Tam muội, thật là một yêu tinh hại người, đang êm đẹp lại đập tổ mẫu thành ra như vậy.”
Cùng với mấy nha hoàn đỡ Úy lão phu nhân trở về phòng.
Úy lão phu nhân yếu đuối nằm trên giường, Úy Tuệ cực kỳ hiếu thuận ngồi ở đầu giường, nắm chặt hai tay của bà, nhất định phải ở lại chăm sóc, còn không ngừng nói, trở về nhất định phải dạy dỗ Úy Minh Châu thật tốt, để cho nàng ta biết lợi hại, dám đánh tổ mẫu thân yêu nhất của nàng, nha đầu kia không muốn sống dễ chịu rồi.
Úy lão phu nhân nghe mà trong lòng kinh hãi, vội nói nơi này không cần nàng hầu hạ, kêu nàng đi chơi.
Úy Tuệ từ chối mấy lần, lúc này mới không yên lòng rời đi.
Nàng vừa đi, Úy lão phu nhân vội kêu tâm phúc tới, kêu bà chăm sóc Tam tiểu thư thật tốt, ngàn vạn lần không thể gặp phải độc thủ của Nhị tiểu thư.