Vân Phượng Kiều tự biết lớn lên xinh đẹp, nhưng ở trước mặt Úy Tuệ, nàng mất đi vài phần tự tin, đột nhiên được nàng ta khen ngợi, cho là bị giễu cợt, mặt mày trắng bệch, khóe môi nâng lên cười khan một tiếng: “Tuệ muội muội nói đùa, ở trước mặt Tuệ muội muội, tỷ tỷ nào dám xưng xinh đẹp.”
Chưa nói nàng xinh đẹp mà, chỉ nói đẹp mắt mà thôi, Úy Tuệ khẽ nhíu nhíu chân mày, cười nói: “Đừng khiêm tốn, ta biết bên ngoài tỷ tỷ có danh tài đức, dĩ nhiên có nhiều danh môn công tử đến cầu thân.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Phượng Kiều càng trắng bệch: “Tuệ muội muội nghe ai nói, đây là không thể nào.”
“Ha ha, nhìn ngươi xấu hổ này. Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, sợ cái gì?” Úy Tuệ nói xong, tới gần hỏi nhỏ: “Biểu tỷ, nói nghe một chút, có vừa ý nam nhân nào chưa?”
Hỏi thẳng như vậy, thật đúng là không phụ tính tình của Úy Tuệ, Vân Phượng Kiều mặt đỏ tai hồng, dùng sức lắc đầu.
Úy Tuệ thất vọng lại ngồi xuống, ánh mắt nghi ngờ nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên hỏi: “Có phải ngươi thích Thái tử điện hạ không?”
“Hả?” Vân Phượng Kiều bị hỏi kinh hãi.
Úy Tuệ lại cười ha ha: “Được rồi, chọc ngươi thôi, nhìn ngươi sợ hãi này.”
Vân Phượng Kiều xấu hổ tột cùng: “Tuệ muội muội thật thích chọc người khác. Thái tử điện hạ là nhân vật như vậy, trừ Tuệ muội muội ra, người nào dám mơ tưởng chứ?”
“Ưm, lời ấy của Vân biểu tỷ sai rồi.” Úy Tuệ vội vàng liếc nàng, nói: “Tất cả mọi người đều biết, Thái tử điện hạ là vị hôn phu của Đại tỷ tỷ, không có nửa xu quan hệ với ta.”
Vân Phượng Kiều giật mình giương mắt nhìn nàng: “Tuệ muội muội, ngươi?”
Úy Tuệ vẫn liếc nàng, nhỏ giọng nói: “Về sau đừng nói lung tung những lời thế này. Dễ dàng tổn thương hòa thuận.”
“Tuệ muội muội…” Vân Phượng Kiều bị nàng làm cho hồ dồ: “Không phải ngươi thích Thái tử điện hạ sao?”
Lần này Úy Tuệ hung hăng liếc nàng một cái: “Ta thích hắn làm gì? Đã nói với ngươi rồi, không có chuyện đó.”
Vân Phượng Kiều ngượng ngùng, nhưng tin lời nàng mới có quỷ đó, Úy Tuệ đã từng đối với Tiêu Dục còn quan trọng hơn sinh mạng của nàng, cả ngày đi theo phía sau Tiêu Dục, giống như chó Nhật. (Thời này cũng thịnh hành chó Nhật à?)
Nhiều đến khiến cho người ta xem thường.
Nhưng giờ phút này nàng lại nói không thích.
“A, ta biết rồi.” Trong lòng Vân Phượng Kiều suy tính một phen, cảm thấy chuyện này vẫn nên trở về nói cho lão phu nhân biết trước, lại càng đứng ngồi không yên, đứng dậy muốn đi.
Úy Tuệ giả bộ giữ lại: “Cơm cũng đã chuẩn bị, ăn rồi lại đi.”
“Không, ta mới nhớ ra, còn muốn qua chỗ lão thái thái có chút việc, trở về trước.” Vân Phượng Kiều nói.
“Được, vậy thì ta không giữ lại, về sau thường tới tìm ta nói chuyện.” Úy Tuệ khách khí tiễn nàng tới cửa.
Vân Phượng Kiều đồng ý, sau đó vội vàng chạy qua chỗ Úy lão phu nhân.
Lúc này Úy lão phu nhân đang chuẩn bị dùng cơm tối, Úy Nhược Lan và Nghiêm thị đang hầu hạ bên cạnh.
Úy Nhược Lan bày xong bát đũa, Nghiêm thị chia thức ăn.
Trong ngày thường sinh hoạt như vậy, hai người cũng đã làm quen, nhưng hiện tại Nghiêm thị bởi vì chuyện của nữ nhi, đối với Úy lão phu nhân nghẹn một bụng hỏa.
Huống chi, Tiêu Minh Ca thân là con dâu cả, nhưng thật lâu chưa hề qua đây hầu hạ, dựa vào cái gì?
Cho nên, mấy ngày này, mỗi khi đến giờ cơm, Nghiêm thị đều sẽ mang theo Úy Minh Châu.
Cô nương Úy Minh Châu này, hiện tại cực kỳ ngu đần, có thể là do đêm đó bị nhốt trong phòng củi vô cùng đói, hiện giờ, vừa thấy những món ăn ngon trên bàn thì nhào tới, lấy tay cầm lấy nhét vào trong miệng.
Cho nên, mấy ngày trôi qua, Úy lão phu nhân ăn một bữa cơm cũng không yên nữa.
Bất đắc dĩ, Úy lão phu nhân hạ lệnh, không cho phép Úy Minh Châu tới đây, để cho Nghiêm thị tự mình trông giữ, cũng không cần qua đây hầu hạ.
Nhưng trước kia để cho nàng hầu hạ, nàng cũng không thân thiết.
Hiện giờ không cho thì Nghiêm thị lại cứ muốn tỏ hiếu thuận, càng muốn tiếp cận.
Tối hôm nay vừa mới dọn cơm, Nghiêm thị lại dẫn theo Úy Minh Châu tới.
Úy lão phu nhân thấy, lại sợ xấu mặt, vội vàng phân phó hai bà tử nhìn Úy Minh Châu, hơn nữa chuẩn bị riêng một bàn thức ăn nhỏ cho nàng.
Nghiêm thị thấy bĩu môi khinh thường, bắt đầu chia thức ăn cho Úy lão phu nhân.
“Lão phu nhân, muốn ăn con cá này không? Nghe nói đây là cá biển, ngon hơn nhiều so với chúng ta thường ăn.” Nghiêm thị vừa gắp thức ăn, cái miệng cũng không nhàn rỗi.
Đầu kia, Úy Minh Châu đang ăn vui vẻ, vừa nghe cá, hai mắt sáng lên, lại nhìn lên đôi đũa đang gắp thịt cá của mẫu thân, tức thì bị hớp hồn.
Ném đôi đũa trong tay đi, cả người giống như tia chớp, lật ngã bàn nhỏ nhào tới mẫu thân.
Thắt lưng Nghiêm thị bị đụng phải, cánh tay kia quét ngang, mấy chén canh đĩa sứ trên bàn bị quăng rớt xuống đất.
Mà Úy Minh Châu không quan tâm, tóm thẳng lấy cá trong bát, thịt xương đều cắn.
Mọi người nhìn mà mí mắt rút gân.
Da mặt Úy lão phu nhân nhăn nhúm cũng tức giận đến run rẩy, bà hung tợn trừng mắt Nghiêm thị.
Nghiêm thị lại bịch một tiếng quỳ xuống đất: “Con dâu đáng chết.” Vừa nói xong đánh Úy Minh Châu ở bên cạnh một cái: “Mẹ đánh chết con, những thứ của tổ mẫu con, con cũng dám cướp ăn, con không sợ ăn bị đau bụng, ăn luôn cái mạng nhỏ sao…”
“Ngươi ——” Úy lão phu nhân tức giận cả người run lên, quát: “Người đâu, còn không dẫn Nhị phu nhân và Tam tiểu thư đi.”
“Lão phu nhân, con dâu đáng chết, về sau con dâu nhất định chú ý, nhất định hầu hạ lão phu nhân ăn cơm thoải mái dễ chịu.” Một bữa cơm bị hủy không sai biệt lắm, lúc này Nghiêm thị mới hài lòng dẫn Úy Minh Châu rời đi.
Trong phòng, trên tấm thảm hoa lệ đều là rau xanh nước canh, trên bàn, mâm đồ ăn cũng bị tay Úy Minh Châu tùy tiện bốc qua, kia là nửa con cá nàng ta ăn còn dư lại, cứ như vậy xấu xí nằm trên bàn, trừng một đôi mắt chết.
Trong lòng Úy lão phu nhân buồn nôn.
“Nương.” Úy Nhược Lan vội vàng tới giúp bà xoa ngực: “Đừng chấp nhặt bọn họ, để con kêu phòng bếp làm lại là được.”
Lúc này, Vân Phượng Kiều đi vào, thấy một màn này, lại coi như không thấy gì.
Phân phó người đến dọn dẹp, sau đó, cùng với mẫu thân mình dìu Úy lão phu nhân vào trong phòng.
“Bà ngoại, Phượng Kiều có chuyện quan trọng muốn nói với người.” Vừa vào phòng, Vân Phượng Kiều vội vàng nói.
Úy Nhược Lan liếc nhìn nàng: “Chuyện gì quan trọng chứ? Bà ngoại con đang không thoải mái, con đừng nói cái gì lung tung.”
Úy lão phu nhân khoát khoát tay, tựa vào đầu giường: “Không sao, Phượng Nhi, con có chuyện gì cứ nói.”
Vân Phượng Kiều suy nghĩ một chút, nói: “Con mới trở về từ chỗ Tuệ muội muội.”
Sắc mặt Úy lão phu nhân nhanh chóng biến đổi: “Các con đã nói những gì?”
Từ sau ngày trừng phạt Úy Minh Châu, Úy Tuệ cũng chưa từng đến chỗ bà, mỗi ngày thỉnh an cũng chỉ phái nha hoàn đến đây.
Coi như bà phái người đi gọi cũng không gọi được người tới.
Vì thế Úy lão phu nhân không thể hạ hỏa.
Vân Phượng Kiều méo miệng, vẻ mặt buồn bực: “Nàng nói nàng không thích Thái tử điện hạ, còn cảnh cáo con không được nói lung tung.”
“Hả?” Úy Nhược Lan cũng giật mình không thôi: “Chẳng lẽ nha đầu kia điên rồi?”
Ánh mắt Úy lão phu nhân sắc bén, hừ lạnh: “Ta thấy không phải nàng điên rồi, mà là có người muốn chúng ta nổi điên.”
Không phải tôn nữ của bà cũng đã điên rồi sao?