Tân ma ma chết làm nhấc lên sóng to gió lớn ở Úy phủ, nhưng mà sau khi quan phủ tiến hành kiểm tra thực hư, cho ra đáp án khiến mọi người mở rộng tầm mắt.
Theo điều tra, lúc chạng vạng sắc trời mờ tối, khi Tân ma ma đi ngang qua hồ nước, không cẩn thận trượt chân, khi đó xung quanh không có người, vị lão nhân của Úy phủ bi thương chết chìm trong mùa đông khắc nghiệt.
Từ lúc còn trẻ Tân ma ma đã đi theo bên cạnh Úy lão phu nhân, cũng không lập gia đình, vì vậy tang sự của bà cũng do Úy lão phu nhân lo liệu.
Úy lão phu nhân thương bà mấy năm nay trung thành tận tâm, cũng coi như an táng long trọng.
Chuyện này cứ qua đi như vậy, nhưng người ngoài không biết, trong lòng Úy lão phu nhân lại hiểu rõ, cái chết của vị tâm phúc này của mình rất kì lạ, nhưng bà âm thầm điều tra, một chút manh mối cũng không có, không khỏi căm tức.
Còn có một việc còn khiến người ta căm tức hơn cái chết của Tân ma ma, chính là tôn nữ ruột Úy Minh Châu của bà, ở phòng củi một đêm, đói khổ lạnh lẽo, sinh bệnh nặng, này cũng thôi, thỉnh đại phu đến xem, hết bệnh rồi, đầu óc lại bị hỏng.
Suốt ngày không phải cười ngây ngô thì là thấy người liền kêu ‘Thái tử điện hạ’, hoặc là phân phó hạ nhân hô to nàng là Thái tử phi, nếu không sẽ vả miệng.
Chuyện này, Úy lão phu nhân cực kỳ lo lắng, sợ bị truyền đi, chỉ dặn dò Nghiêm thị nhất định phải coi kỹ Úy Minh Châu, tuyệt đối không thể bước ra khỏi viện nửa bước.
Mà Nghiêm thị trong miệng đồng ý, nhưng trong lòng lại hận chết Úy lão phu nhân.
Gần cuối năm, bên Úy Tuệ vội vàng cũng vui vẻ, mỗi ngày chạy qua chạy lại chỗ Công chúa mẫu thân, sát thủ tỷ tỷ, Thượng Quan quản gia, bận rộn đến hỏng.
Vân Phượng Kiều đến đây rất nhiều lần, không công mà lui*, một ngày này, từ buổi trưa vẫn luôn đợi ở chỗ Úy Tuệ, Thọ Nhi nghĩ nàng có chuyện gì rất quan trọng, hỏi thì nàng không nói, chỉ nói muốn tìm Tuệ biểu muội nói chuyện thôi.
*Không công mà lui: không đạt được kết quả gì mà đã quay về.
Trước kia, Úy Tuệ và Vân Phượng Kiều ở cùng một chỗ cũng coi như không tệ, cho nên nàng muốn đợi, mọi người cũng không ngăn cản, hầu hạ trà ngon điểm tâm ngon, cái khác cũng mặc kệ.
Cho đến xế chiều mặt trời lặn, Úy Tuệ mới ngâm nga bài dân ca, vui sướng trở về.
Hắc hắc, vừa nghĩ tới hôm nay lôi kéo Thượng Quan Tễ Nguyệt bồi mình đi dạo phố, hai người dừng ở ven đường ăn hoành thánh nóng hổi, trong lòng Úy Tuệ vui vẻ không nói nên lời.
“Tiểu thư, người đã trở lại.” Đào Nhi phát hiện nàng trước nhất, nhảy nhảy nhót nhót chạy tới.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Úy Tuệ tràn đầy ý cười không nén được: “Thế nào? Mới một ngày không thấy đã nhớ ta rồi à?”
“Không phải, buổi sáng người vừa đi, lão thái thái sai người đến tìm người, cũng không biết là chuyện gì? Còn có, biểu tiểu thư cũng đợi người ở trong phòng cả buổi chiều rồi.”
“Ồ.” Úy Tuệ lên tiếng, ý cười nơi khóe môi càng thêm rực rỡ.
Xem ra, mình thật sự được mọi người hoan nghênh, không ai xa rời nàng được. (Tự kỷ quá)
Trong nhà, chắc là nghe thấy tiếng nói, Vân Phượng Kiều đứng dậy, nghênh đón ở cửa: “Tuệ muội muội.”
“Vân biểu tỷ, nghe nói ngươi chờ ta cả buổi chiều, có chuyện gì vậy?” Tâm tình Úy Tuệ tốt, giọng điệu nói chuyện tự nhiên cũng tốt.
Vân Phượng Kiều hơi sửng sốt, trước kia Úy Tuệ nói chuyện với nàng đều là vênh mặt hất hàm sai khiến, làm gì thân cận như vậy.
Nàng vội vàng cười: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là trở về mấy ngày, muốn nói chuyện với Tuệ muội muội, vẫn chưa có cơ hội thôi.”
“Hắc hắc, chúng ta là tỷ muội, muốn nói chuyện thì không phải dễ sao? Vào trong ngồi nói.” Khi Úy Tuệ nói chuyện đã vào trong phòng, lôi kéo Vân Phượng Kiều cùng ngồi xuống, sau đó kêu Đào Nhi thêm trà.
Vân Phượng Kiều vội nói: “Không cần.” Nàng đã uống trà cả buổi chiều rồi.
Úy Tuệ cười cười, tự mình cầm điểm tâm trên bàn, vừa ăn vừa nói: “Lần trước ngươi đưa ta bức thêu, ta đưa cho nương rồi, nàng nói ngươi thêu rất đẹp.”
“A ——” Vân Phượng Kiều nghe vậy cũng ngần ngơ, trong nháy mắt đáy mắt xẹt qua cảm xúc thất vọng.
Úy Tuệ nhạy bén bắt được: “Sao vậy?” Chợt cười nói: “Ta biết đó là lễ vật ngươi tặng ta, nhưng ngươi cũng biết ta là người thô kệch, làm sao hiểu những thứ này, đặt ở chỗ ta cũng uổng phí. Nương ta thì khác, nàng rất thưởng thức ngươi. Nàng nói ngươi thêu đẹp, vậy nhất định là đẹp, nàng kêu ta về sau theo ngươi học đấy.”
Chỉ bằng đôi tay chỉ biết vung roi của ngươi? Trong lòng Vân Phượng Kiều khinh bỉ một phen, trên mặt lại cười ha ha: “Vốn ta chỉ muốn thêu cho muội muội một món đồ chơi, loại tài nghệ thô ráp này sao có thể vào mắt phu nhân?”
Nhớ lại này tốn nửa năm thời gian thêu thùa, vậy mà cuối cùng lại đến trong phòng Công chúa Minh Ca, trong lòng Vân Phượng Kiều chua chát.
Trước kia mặc kệ Úy Tuệ được thứ gì, trước tiên đều đến chỗ Thái tử Tiêu Dục để khoe khoang.
Cắn cắn môi, nhìn Úy Tuệ cứ thế ăn điểm tâm, cũng không nói gì, Vân Phượng Kiều ngồi có chút không yên, dò hỏi.
“Hôm nay Tuệ muội muội đi chơi ở đâu mới về vậy? Còn chưa ăn cơm tối đúng không?”
“Vẫn chưa.” Úy Tuệ ngẩng đầu nhìn nàng: “Vân biểu tỷ cũng còn chưa ăn đúng không, lát nữa ăn ở đây đi, ta kêu Điểm Nhi làm thêm mấy món ngon sở trường.”
“Vậy thì làm phiền rồi.” Vân Phượng Kiều khẽ cười nói.
Úy Tuệ khoát tay: “Không phiền.”
Vân Phượng Kiều nhìn nàng thật sâu, lại hỏi: “Ta thấy sắc thái vui mừng trên mặt muội muội, hôm nay nhất định gặp được chuyện vui gì đó.”
“Hắc hắc, ngươi thật đã đoán đúng.” Vốn Úy Tuệ không muốn khoe khoang, nhưng cô nương Vân Phượng Kiều này luôn dùng lời câu nàng, khiến nàng hưng phấn muốn chết không nhịn được phải nói rồi.
“Vân biểu tỷ, ta nói cho ngươi biết, Nhạc Nhi lại cười với ta đấy.”
“Hả?” Vân Phượng Kiều ngạc nhiên kêu lên một tiếng, ngạc nhiên này không phải đến từ Úy Vân Nhạc biết cười, mà là từ việc Úy Tuệ hưng phấn thế nhưng không có liên quan gì với Thái tử.
Hôm nay muốn đổ mưa máu sao? Trước kia Úy Tuệ hỉ nộ ái ố (vui mừng, giận, buồn, vui vẻ) đều liên quan đến Thái tử, lời nói việc làm luôn luôn không thể rời khỏi nam nhân kia.
“Ngươi cũng không ngờ được đúng không?” Úy đắc ý nói xong: “Hôm nay, ta thấy thời tiết tốt, nên lôi kéo Thượng Quan quản gia và Nhạc Nhi đi dạo phố. Ông trời, Nhạc Nhi tội nghiệp, tới hôm nay ta mới biết, hài tử này lớn như vậy lại là đầu tiên ra khỏi cửa Úy phủ. Thấy hắn đi trên đường, ánh mắt cũng không nhìn ra được hình dạng gì, thật khiến người ta lo lắng.”
“Tuệ muội muội.” Chờ cả buổi, Vân Phượng Kiều cũng không phải muốn nghe những thứ này, tròng mắt nàng xoay vòng, dường như có thâm ý khác cười hỏi: “Hình như gần đây nghe nói ngươi ít gặp Thái tử điện hạ. Sao vậy? Chẳng lẽ ngươi và Thái tử điện hạ giận nhau hả?”
Sặc ——, Úy Tuệ vừa nhấp một hớp trà thiếu chút nữa phun ra ngoài, vội vàng lau miệng nuốt nước trà xuống, sau đó nghi ngờ nhìn Vân Phượng Kiều.
Vân Phượng Kiều bị nàng nhìn chột dạ, đỏ mặt hỏi: “Sao vậy? Tuệ muội muội nhìn ta như vậy làm gì?”
“Không có, ta chỉ là thấy Vân biểu tỷ đẹp mắt.” Thì ra cô nương này cũng động tâm tư với Thái tử.
Nhưng kỳ quái, họ thích Thái Tử thì thích đi, tại sao lại tiếp cận nàng chứ?
Úy Minh Châu như thế, Vân Phượng Kiều cũng như vậy.