Tạm biệt Công chúa Minh Ca, trên đường trở về, toàn thân Úy Tuệ thật thỏa mái, thì ra trong sách viết, với đức hạnh đó của nữ phụ, tưởng rằng là do thượng bất chính hạ tắc loạn.
Bây giờ nhìn lại, thật sự do mình suy nghĩ nhiều.
Chỉ cần từ nay về sau mình không trêu chọc sát thủ Tây viện kia nữa, vậy thì nàng cũng sẽ không có chuyện gì đúng không?
Hắc hắc. . . . . .
Mới khoan khoái cười hai tiếng, thình lình bị tiếng cãi vã kịch liệt quấy rầy.
“Rõ ràng ta nhìn thấy hoa này trước, ngươi dựa vào đâu mà ngắt lấy?”
“Ngươi thấy thì là của ngươi à? Cũng không tự cầm gương soi thử, bằng ngươi cũng xứng với hoa này?”
“Ngươi xứng? Sao ngươi không lấy nước tiểu soi mặt mình, vốn lớn lên đã xấu, hôm nay cài hoa này lên, cũng khiến cho hoa này xấu đi.”
“Ta nhổ vào. Ngươi mới xấu xí đấy. Đôi môi dày cộm, giống như con khỉ, trách không được đến nay lão gia cũng không chịu viên phòng với ngươi, ha ha.”
“Thôi đi, nói giống như ngươi mới là người sinh con cho lão gia. Không biết xấu hổ.”
“A, nói đến sợ ngươi không tin, một đêm trước khi lão gia đi, là qua đêm ở trong phòng ta. Buổi tối đó nha, lão gia người uống một chút rượu, nhiệt tình với ta không biết bao nhiêu.”
“Ta nhổ vào, ngươi không biết xấu hổ, trước tiên trả hoa cho ta.”
Binh bốp rầm, Úy Tuệ trợn mắt há miệng, không phải mắng thật hay sao? Trong chớp mắt đã đánh nhau, mấy nữ nhân trang điểm lộng lẫy vật lộn, chửi rủa, khóc rống, kéo y phục, bức tóc, tình hình hết sức đồ sộ.
“Ỷ vào lão thái thái không có ở nhà, phu nhân không quản sự, đây là các nàng muốn thành tinh, đánh đi đánh đi, đánh chết mới tốt.” Đào Nhi khinh bỉ hừ nói.
Lão thái thái? Trên Công chúa Minh Ca còn có bà bà (mẹ chồng), tổ mẫu (bà nội) của mình sao?
“Mấy người phụ nhân này là ai?” Úy Tuệ hỏi.
Đào Nhi nhìn nàng: “Cũng không trách tiểu thư người không biết, người mặc y phục tím là Thất di nương, màu hồng là Cửu di nương, nửa năm trước mới vào phủ, nhìn là biết không an phận. Cậy vào mình có mấy phần tư sắc, cả ngày không có việc gì làm đi gây chuyện, không hợp với mấy di nương khác, nhất là với Thất di nương, hai người nhất định chính là cây kim so với cọng râu, gặp nhau liền cấu véo.”
Nói xong, đáy mắt Đào Nhi càng thêm khinh bỉ, hạ thấp giọng nói thêm một câu: “Nghe nói, hai nàng còn là biểu tỷ muội ruột thịt đó, nhìn xem, người này so với người kia càng thêm ngoan độc.”
Di nương? Của phụ thân tiện nghi sao?
Tức thì tâm tình Úy Tuệ không tốt, trách không được Công chúa mẫu thân cả ngày một bộ dáng tịch mịch lạnh lùng, thì ra là trên có bà bà quản việc nhà, dưới có tiểu thiếp tranh thủ tình cảm, còn tới chín người?
Xem ra phụ thân tiện nghi này cũng không phải hạng tốt lành gì, không trách được nuôi nhi tử thành một dạng với hắn, háo sắc thành tánh, một người ngu ngốc.
Nhưng mà, lúc đáy lòng nàng đang khinh bỉ, dung mạo tuyệt sắc của yêu nghiệt Úy Vân Kiệt chợt lóe lên trong đầu, lại khiến nàng hơi nghi ngờ.
“Tiểu thư, chúng ta đi thôi.” Đào Nhi quen nhìn nhiều trường hợp tranh đấu của những thứ tiểu thiếp này, không muốn nhìn tiếp.
Úy Tuệ có lòng muốn giúp Công chúa mẫu thân hả giận, nhưng rõ ràng bây giờ chưa phải lúc, nên cất bước rời đi với Đào Nhi.
Mới vừa trở lại viện mình, Thọ Nhi chạy ra đón: “Tiểu thư, Lục cô nương và Lâm cô nương tới thăm người.”
Vừa nói, Lục Vô Song và Lâm Y Y từ trong phòng ra ngoài.
“Tuệ muội muội, muội vừa mới đi đâu vậy? Khiến cho chúng ta đợi lâu vậy.” Lục Vô Song cười hỏi.
“Đi thỉnh an nương ta.” Úy Tuệ mỉm cười trả lời, tầm mắt giống như lơ đãng rơi vào trên người Lâm Y Y, cô nương này nhìn lớn tuổi hơn nàng và Lục Vô Song một chút, vóc người thon dài, dung mạo thanh tú lại tràn trề khí khái, hơn nữa đôi mắt sáng ngời có hồn, càng nhìn càng thích.
Lâm Y Y cũng nhìn nàng, tầm mắt hai người đụng nhau, cũng cười: “Hôm qua Vô Song đặc biệt chạy đến phủ đợi ta, nói với ta, Tuệ muội muội giống như biến thành người khác, làm cho người ta cảm thấy đặc biệt tốt. Hiện tại vừa thấy, quả nhiên có chút không giống.”
Nàng là người thẳng tính, có lời cứ nói, không muốn nghe Lục Vô Song nói, vội vàng khoát tay, sợ Úy Tuệ nghe xong nghi ngờ.
Vậy mà, Úy Tuệ cũng không quá để ý, vốn là biến thành một người khác, ha ha.
Ba người đi vào trong phòng.
Thọ Nhi vội vàng chỉ điểm tâm trên bàn, cười nói: “Tiểu thư, đây là sáng sớm Lục hoàng tử phái người đưa tới, nói điểm tâm ngoại quốc tiến cống, tên gì…. sa kỳ mã (nghe tên lạ ko, nhưng món này ko lạ chút nào, là bánh cốm á :sofunny: ), hương vị đặc biệt.”
“Oa, hắn thật có tâm, ta xem một chút.” Lâm Y Y vội vàng muốn mở cái hộp ra xem, Thọ Nhi chủ động mở hộp ra.
Lục Vô Song lại cười hỏi: “Hôm nay sao hắn không tới?”
“A, người tới nói, hôm nay Thần Võ Đại tướng quân khải hoàn hồi kinh, Hoàng thượng dẫn các vị Hoàng tử, triều thần thiết yến ăn mừng, Lục hoàng tử là thành viên Hoàng tộc, tự nhiên phải tham gia. Nhưng nói rồi, bữa tiệc vừa kết thúc, lập tức đến thăm tiểu thư.” Một câu cuối cùng, Thọ Nhi nói với Úy Tuệ, dù sao cũng có ý muốn lấy lòng dùm Lục hoàng tử Tiêu Diễm.
Úy Tuệ gật đầu, xem ra Tiêu Diễm đối với mình rất tốt, hắn cũng biết rất rõ nguyên chủ thích Tứ ca Thái tử điện hạ của hắn mà, ài.
“A, đúng rồi, muội không nói ta lại quên.” Lâm Y Y vội kéo Lục Vô Song và Úy Tuệ: “Hôm nay Thần Võ Đại tướng quân đắc thắng hồi kinh, tình cảnh kia nhất định không nhỏ. Nghe nói còn dẫn theo Công chúa xinh đẹp nhất Bắc quốc trở về hòa thân đấy. Đi, chúng ta mau đi nhìn một chút.”
“A, ta còn chưa ăn điểm tâm đấy.” Úy Tuệ kêu, sáng sớm bởi vì nghe chuyện Úy Như Tuyết chặt tay người, nhanh chóng chạy đi tìm Công chúa mẫu thân, mới trở về, một hớp nước cũng chưa được uống.
“Ừ, ăn cái này.” Lâm Y Y đam mê võ nghệ, mà Chiến thần Tướng quân mới nổi lên ở Đại Chu quốc gần đây là thần tượng của nàng, nàng ngày ngóng đêm trông chỉ hy vọng có thể nhìn thấy tư thế oai hùng.
Úy Tuệ nhìn hai khối sa kỳ mã, đột nhiên cảm thấy thân thiết, cười nhận lấy.
Ba cô nương hào hứng chạy đến con đường phồn hoa nhất Kinh thành, nơi này đông người chen lấn, may mà có người của triều đình bảo vệ trật tự dọc theo con phố.
Chỉ là, ba người Úy Tuệ vẫn bị chen lấn, tiếng hoan hô không ngừng vang lên trong đám người, còn muốn long trọng hơn bao nhiêu lần so với trường hợp thấy ngôi sao ở hiện đại, đổ mồ hôi, cổ nhân trở nên nhiệt tình, cũng rất đáng sợ.
Nhìn tiểu cô nương Lâm Y Y một chút, bóng dáng Đại tướng quân kia cũng chưa thấy, nhìn cổ nàng duỗi dài, theo mọi người kêu Đại tướng quân uy vũ đến khàn cả cổ, thật sự làm mù mắt Úy Tuệ.
Thân thể Úy Tuệ co rút, đáng thương nhét sa kỳ mã vào trong miệng, mùi vì thật không tệ, hơn nữa phía trên có rắc hạt mè, có mùi vị đặc trưng, còn ngon hơn gấp mấy lần so với ở hiện đại.
“Ôi, tới rồi tới rồi, Tuệ muội muội, mau nhìn.” Đột nhiên, cánh tay bị đụng một chút, nửa khối sa kỳ mã còn lại trong tay Úy Tuệ bị rơi xuống đất, nàng ảo não trừng mắt Lâm Y Y, lại thấy hai mắt nàng lóe ánh sáng kích động, tay chỉ một đội nhân mã phía trước, trong miệng hò hét: “Đại tướng quân ---”
Lục Vô Song hơi xấu hổ, nhưng giờ phút này cũng không nhịn được nhiệt tình đi theo hô to.
Đầu Úy Tuệ đầy hắc tuyến, nàng không có thói quen theo đuổi ngôi sao, huống chi một Tướng quân có cái gì tốt mà theo đuổi, chiến tranh đánh giặc giết người, là nàng ghét nhất.
Nhưng, lơ đãng nhìn về bên đó, giữa đội thị vệ, một nam một nữ cưỡi hai con ngựa cao to.
Nữ tử mặc xiêm áo đỏ thẫm, thêm vài phần màu sắc trong mùa đông hiu quạnh, chỉ là, mặt che khăn, không thấy rõ bộ dáng.
Mà nam nhân bên cạnh nàng ---
Úy Tuệ tập trung nhìn kỹ, hít sâu một hơi, cảm giác giống như có mấy phần quen thuộc.