“Nói đi, chuyện gì?”
Chờ tất cả nha hoàn tự giác lui ra ngoài hai trượng, tay Công chúa Minh Ca vuốt ve tiểu sủng vật, thanh thản chậm rãi bước đi.
Úy Tuệ đi bên cạnh nàng, thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn vị mẫu thân tiện nghi trẻ tuổi kỳ lạ này, làm sao cũng không tin, một nữ nhân như vậy, sẽ là mẫu thân của ba đứa trẻ.
Hay trong này có ẩn tình gì? Huynh muội bọn họ vốn là con nuôi? Làm như vậy để củng cố địa vị chủ mẫu Úy gia của nàng?
Nhưng xinh đẹp như vậy cũng có chút chói mắt, khí chất xuất chúng giống như tiên nữ, có người nam nhân nào không đau đây? Huống chi, nàng còn là Công chúa, cần gì dựa vào hài tử để củng cố địa vị?
Ha ha – Úy Tuệ cười thầm mình xem nhiều tiểu thuyết tào lao.
“Nhìn loạn cái gì?” Chợt, Công chúa Minh Ca quay đầu, tầm mắt trong trẻo lạnh lùng rơi vào trên mặt Úy Tuệ, đôi mày thanh tú khẽ nhíu: “Sao chỉ cài một đóa hoa nhỏ? Mộc mạc như vậy, là sợ Úy gia ta không có tiền sao? Người hầu của con đâu?”
“À?” Làm sao cũng không nghĩ tới, vị mẫu thân này đang nói cách ăn mặc của mình sao? Úy Tuệ vội vàng giải thích: “Là con thích hoa này, nên cài.”
“Nhiều trâm cài trang sức như vậy, sao lại không mang nhiều chút? Hay vẫn không thích? Một chút nương phái người đến cửa hàng yêu cầu làm thêm cho con mấy cái mới.” Công chúa Minh Ca nói.
Úy Tuệ nghe mà mồ hôi nhỏ giọt, thật đúng là muốn đầu nàng trở thành hộp trang sức à?
Nhưng mà, cẩn thận nhìn lên, nàng đã hiểu.
Chỉ là, phong cách Công chúa Minh Tuệ phi phàm, dù là đầu đầy chu sai, cả người quấn lụa, cũng làm cho người cảm thấy quý phụ nhân hoa lệ tôn quý.
Hơn nữa, dù nói thế nào, nàng ở tuổi đó, mẹ của ba hài tử, ăn mặc quý khí, còn hơn một bó tuổi còn còn giả bộ thiếu nữ.
Nhưng Úy Tuệ nàng không giống vậy, nàng xác thực vẫn là thiếu nữ chưa tới mười lăm tuổi, hoàn toàn là một nụ hoa chớm nở, vốn là trời sanh đoan chính, những thứ trang sức hoa lệ kia, đưa cho nàng hoàn toàn là vẽ rắn thêm chân.
“Không cần, nương, con còn rất nhiều không đeo hết.” Úy Tuệ thật lòng không muốn đeo lên nhiều đồ như vậy, khiến cho người khác cảm thấy giống như nhà giàu mới nổi, cho nên, không đợi nàng (CCMC) mở miệng nữa, nàng (UT) vội vàng nói sang chuyện khác.
“Nương, buổi sáng nghe người ta nói, bên Tây viện đã xảy ra chuyện?”
Lúc nàng nói chuyện, đôi mắt nàng nhìn chăm chú mẫu thân mình, muốn tìm một chút dấu vết có liên quan tới nàng.
Nhưng kết quả không ngờ, vẻ mặt Công chúa Minh Ca không có bất kỳ khác thường gì, chỉ nhàn nhạt hừ một tiếng: “Ừ.”
Úy Tuệ hơi không cam, thử hỏi: “Nương, người mặc kệ không quản sao?”
Công chúa Minh Ca dừng lại, khẽ cúi đầu, nhìn nàng chằm chằm, con ngươi màu hổ phách càng lạnh lẽo giống như băng tuyền dưới nước.
“Con cũng chỉ có chút tiền đồ này?”
“Ơ?” Úy Tuệ sững sờ, sao lại nói vậy?
“Nàng là một người ngu dại, cũng đáng giá cho con phí tâm như vậy?” Nói xong, ánh mắt của Công chúa Minh Ca lộ ra khinh miệt, còn có sự chán ghét khiến người không phát giác ra được.
“Nói trắng ra là, cũng vì nam nhân kia. Hừ, ngốc nhi, nương đã nói với ngươi bao nhiêu lần, trên đời này nam nhân đều bạc tình, nhất là những thứ người quyền cao chức trọng, ngoài mặt như tiên nhân, bên trong càng bẩn thỉu.”
“…..” Úy Tuệ chấn trụ.
Công chúa Minh Ca chỉ coi như nàng giống ngày thường nghe không lọt, chỉ lắc đầu lại nói: “Thái tử điện hạ không tệ, nhưng trong lòng hắn nếu có con, cũng được. Đã nhiều năm như vậy, cả ngày con mù quáng đi theo phía sau hắn, hắn có từng cho con nửa câu hứa hẹn?”
“…..”
“Nương biết, bây giờ nói những chuyện này con hoàn toàn nghe không lọt, thôi, nếu con không còn chuyện gì thì trở về đi. Chuyện nha đầu Như Tuyết, con đừng mơ tưởng nương ra mặt thay con trừng trị nàng.”
“À?” Những cái trước cũng thôi đi, giọng điệu tuy nhàn nhạt, nhưng trong lời nói đều vì tốt cho nữ nhi này, nhưng một câu cuối cùng, thật kinh động đến Úy Tuệ.
“Nương, người nói là sẽ không trừng phạt Đại tỷ tỷ sao?”
“Đại tỷ tỷ?” Công chúa Minh Ca nghi ngờ nhìn nàng, đột nhiên cười: “Rốt cuộc con cũng nguyện ý gọi nàng một tiếng Đại tỷ tỷ rồi. Ai, nàng vốn là hài tử có số khổ, vừa sinh ra mẹ ruột đã không còn. Hôn sự với Thái tử, cũng không phải do nàng, nếu như con còn chút hiểu chuyện, nên ít đi trêu chọc nàng. Nói đến, rốt cuộc con là huyết mạch của Bản công chúa, trên người chảy dòng máu Hoàng gia, nên tự trọng chút, cả ngày bởi vì một người nam nhân mà làm khó ngốc tỷ của mình, sẽ bị người chế nhạo.”
Úy Tuệ nháy mắt mấy cái, những lời này của nương thật sự nhấc lên một hồi sóng gió không nhỏ trong đầu nàng, chẳng lẽ nàng là lòng tiểu nhân rồi?
Nghe lời này của mẫu thân, nàng hoàn toàn vô ý (không có ý định) thậm chí khinh thường đi sửa trị Úy Như Tuyết.
“Thế nào?” Thấy nàng sững sờ không nói, Công chúa Minh Ca còn tưởng rằng nàng không có đạt được mục đích trừng trị Úy Như Tuyết nên tức giận rồi, sắc mặt không khỏi lạnh xuống, khóe môi lộ ra nụ cười mỉa mai.
“Cũng là báo ứng, Bản công chúa lại sinh ra con là một vật ngu xuẩn.”
Vật ngu xuẩn? Khụ khụ khụ, lời này thật khó nghe.
Nhưng mà, trái lại trong lòng Úy Tuệ lại tươi tỉnh lên, lại nói, chỉ có người máu mủ thân nhất mới có thể chửi mắng chỉ điểm, điều này làm cho nàng nghĩ tới mẹ ở hiện đại.
Mỗi lần nàng lười biếng không học tập, thức đêm xem phim Hàn, ngủ nướng tới bỏ bữa, làm một chút chuyện không tốt thì mẹ đều sẽ cầm chổi lông gà, vừa hù dọa vừa mắng nàng: “Nha đầu lười, tiếp tục như vậy nữa thì không lấy được chồng đâu, đến lúc đó làm gái lỡ thì, mọi người đều không cười chết con, tám mươi tuổi còn là một lão xử nữ, chờ đến già con sẽ hối hận đến xanh ruột cho coi.”
Trước kia cảm thấy lão mẹ nói thật độc ác, rủa nàng tám mươi tuổi còn không tìm được đàn ông sao? Bây giờ nghĩ lại, cũng cảm thấy uất ức, hình ảnh mỗi lần cãi nhau với lão mẹ, bây giờ lại trở thành hồi ức ấm áp của nàng.
“Tại sao không nói chuyện, nương mắng không đúng?” Sắc mặt Công chúa Minh Ca hòa hoãn, nhưng giọng nói vẫn lành lạnh.
“Ha ha.” Úy Tuệ ngẩng đầu, nhe răng cười với mẫu thân trẻ tuổi xinh đẹp này: “Nương mắng đúng, mắng hay, nữ nhi đã hiểu, về sau nữ nhi nghe lời nương. Không đi tìm Thái tử, cũng không làm khó Đại tỷ tỷ.”
Hơi ngẫm nghĩ, Úy Như Tuyết cũng không phải do Công chúa Minh Ca làm hại, điều này làm cho nàng rất vui mừng, đồng thời cũng thở ra một hơi.
Chỉ hy vọng bây giờ Úy Như Tuyết có thể nhận rõ sự thật sớm một chút, đừng gây chuyện là tốt.
Nghe nàng nói những lời này, Công chúa Minh Ca cho rằng lỗ tai có vấn đề, đợi tiểu nha đầu nhếch miệng cười, còn thân mật đưa tay kéo cánh tay của mình, cả người nàng cứng lại, rất không tự nhiên rút cánh tay về, né tránh lui về một bước.
“Nói chuyện cứ nói.”
Bởi vì mẫu thân Công chúa này trước lạnh lùng, sau lại chỉ điểm, Úy Tuệ nhận định nàng là một người ngoài lạnh trong nóng, không để ý sự xa cách của nàng với mình, vẫn cười nhẹ nhàng như cũ, đưa tay trêu chọc sủng vật trong ngực nàng.
“Dáng dấp vật nhỏ này thật béo, cả ngày ăn cái gì? Nương, người ôm mệt không? Nếu không, con ôm giúp người nhé?”
Tự mình muốn ôm, còn hỏi nàng ôm mệt không? Công chúa Minh Ca liếc nàng, giống như nhìn ra tâm tư của nàng, nhưng thật kỳ lạ, nàng không cự tuyệt theo bản năng như trong quá khứ, trái lại thật sự đưa Tuyết Nhi cho nàng.
“Con ôm cẩn thận, nhẹ nhàng một chút, đừng để móng tay con làm nó bị thương.”
“Biết.” Úy Tuệ đồng ý, nhưng ôm nó đến trong ngực, cũng không xoa vật nhỏ mũm mĩm gì đó, mà là nắm lấy lỗ tai mềm nhũn chơi, làm cho tiểu sủng vật Tuyết Nhi nhe răng với nàng, lộ ra mấy cái răng sắc bén.
Nhưng dáng dấp vật nhỏ này quá đáng yêu, tròng mắt đen lúng liếng trong veo, chọc người yêu thích, cho dù nó biểu hiện hung hãn nhe răng, cũng chỉ làm cho người ta cảm thấy hết sức đáng yêu, không có một chút uy hiếp.
“A --” Úy Tuệ không hề sợ nó, xách nó lên, chống lại con ngươi đen của nó, cũng thử nhe đầy răng trắng, hù dọa nó.
Quả nhiên, vật nhỏ không chịu hù dọa, ngao…ooo một tiếng rụt đầu lại, đôi mắt càng nhu nhược vô tội.
Úy Tuệ thấy ha ha cười lớn: “Nương, thật thú vị.”
“Con đó, chỉ biết khi dễ Tuyết Nhi.” Nhận được tín hiệu cầu cứu của Tuyết Nhi, Công chúa Minh Ca vội vàng đoạt lại trong tay nàng, chỉ là, nụ cười tuy bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại đầy ý cười.
Một màn này, khiến cho bọn nha hoàn cách đó không xa, mọi người trợn mắt há miệng nhìn, chỉ nói hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây rồi hả? Phu nhân và tiểu thư chung sống hòa hợp như thế?
Thật tốt!