Đệ Nhất Thi Thê

Chương 204: Chương 204: Con muốn có em trai!




Người đàn ông trung niên lúng túng nói: “Nhà tôi hay dùng cái này để ăn cơm.”

Mộ Nhất Phàm biết không đời nào họ dùng cái chậu to như vậy để ăn, cũng biết họ thiếu nước uống, nên anh không tính toán với họ, tận lực cho nước đầy chậu, tiện thể nhắc những người phía sau xếp thành hàng, nếu không sẽ không có nước uống.

Mọi người lập tức tranh giành nhau, ai cũng muốn được xếp ở hàng đầu, muốn mau chóng có được nước uống, nhất là khi bây giờ trời nắng nóng, rất nhiều người không chịu được cái nắng chói chang, đều phải che ô xếp hàng chờ.

Mộ Nhất Phàm lo mọi người bị cảm nắng, cố gắng xả nước với tốc độ nhanh nhất, để mọi người mang nước về nhà.

Không bao lâu sau, dân chúng ở khu thành phía bắc nghe tin có dị năng giả hệ thủy tới đưa nước, đều xách thùng chạy tới.

Vốn chỉ có hai, ba trăm người, chỉ chốc lát sau đã tăng lên đến hơn một ngàn người, hơn nữa số người tới mỗi lúc một nhiều hơn, nói khoa trương một chút, dường như tất cả dân chúng ở khu thành B đều ra.

Nhưng năng lượng dị năng của Mộ Nhất Phàm không phải vô hạn, sau khi cấp nước cho hơn một ngàn người, nước trong tay chảy ra càng lúc càng ít, cuối cùng, đến một giọt cũng không chảy ra.

Mộ Nhất Phàm tựa người bên cạnh xe, yếu ớt nói: “Không được, tôi hết năng lượng rồi, không thể cho mọi người nước nữa, mọi người về đi.”

Anh nhìn đồng hồ trên tay, đã sắp sáu giờ rồi, đã đến lúc quay về nhà ăn.

Mộ Nhất Phàm mở cửa xe, đang muốn lên xe, cửa xe lại bị người đẩy, mau chóng đóng lại.

Anh hơi sửng sốt, quay đầu nhìn về phía ông cụ đóng cửa xe mình.

Gương mặt ông cụ tóc trắng xóa đầy những nếp nhăn, cả người gầy yếu tựa cành củi khô, thoạt nhìn như người đã hơn trăm tuổi, dường như chỉ một trận gió nhẹ cũng có thể thổi bay ông cụ.

“Cậu à, xin cậu mủi lòng thương xót, cho tôi một chút nước thôi cũng được, tôi xếp hàng đợi cả buổi chiều, muốn xin ít nước về cho cháu uống.”

Trong mắt ông cụ ngấn lệ, bàn tay cầm bát run liên hồi, có vẻ rất đáng thương, khiến người ta nhìn mà không nỡ từ chối.

Mộ Nhất Phàm giơ tay lên, thử phóng nước ra bát, nhưng dù làm thế nào, cũng không thể phóng nước ra.

Anh bất đắc dĩ nói: “Cụ à, cụ cũng thấy đấy, cháu cố gắng rồi mà không ra nước, cháu cũng không còn cách nào.”

Xem ra sau khi về, anh phải cố gắng thăng cấp của mình, nếu không, chỉ phóng ra chút nước thôi mà dị năng đã không sử dụng được nữa.

Ánh mắt ông lão tối xuống, mất mát xoay người, bước chân run rẩy đoạn rời đi.

Mộ Nhất Phàm nhìn bóng lưng buồn bã của ông, trong lòng hết sức khó chịu, suy nghĩ một chút, vội vã kêu lên: “Ông à, ông đợi một chút.”

Ông cụ xoay người, nghi hoặc nhìn anh.

Mộ Nhất Phàm tiến lên trước, thử phóng dị năng hệ băng ra, miễn cưỡng phóng ra được một tảng băng vào bát của ông cụ.

Anh mỉm cười: “Đợi băng tan là có nước rồi.”

Ông cụ nhìn tảng băng trong bát, kích động cảm ơn: “Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu nhiều lắm.”

“Không cần cảm ơn đâu ạ, cháu thấy ông đứng đợi cả chiều rồi, ông mau về nhà đi.”

Ông cụ cảm kích xoay người, sau đó những người khác xông lên: “Cậu à, cậu cũng cho tôi một tảng băng đi.”

Mộ Nhất Phàm nhìn đoàn người chen lấn trước mặt, đau cả đầu.

“Dị năng của tôi hao hết rồi, không có cách nào cho mọi người thêm băng và nước nữa.”

Tất cả mọi người vẫn chưa từ bỏ ý định: “Cậu à, tôi xin cậu đấy, trong nhà chúng tôi đều có người già trẻ nhỏ, xin cậu thương cho chúng tôi.”

Mộ Nhất Phàm thở dài, tỏ vẻ thật sự không lấy băng ra cho họ được.

Đúng lúc này, không biết ai hô lên: “Ở công viên khu thành bắc đang có dị năng giả hệ thủy phát nước, mọi người mau tới lấy đi.”

Mọi người vừa nghe, lập tức chạy về phía công viên.

Mộ Nhất Phàm thở phào một hơi.

“Mộ Nhất Phàm, anh còn không mau lên xe đi.” Đột nhiên phía sau xuất hiện hai người đẩy Mộ Nhất Phàm lên ghế sau xe.

Mộ Nhất Phàm ngồi bên cạnh bé con, thở phào một hơi, nhìn Lục Lâm và Tôn Tử Hào đang ngồi trước mặt, nghi ngờ hỏi: “Sao hai người lại ở đây?”

Lục Lâm nói: “Chúng tôi tới tìm Dung Tuyết, nhưng ở đây nhiều nhà quá, không biết Dung Tuyết ở đâu.”

“Dung Tuyết? Dung Tuyết ở khu thành phía bắc sao?” Nói đoạn, Mộ Nhất Phàm chợt nhớ ra địa chỉ mấy hôm trước mình cho Dung Tuyết, không phải cũng ở khu thành phía bắc sao?

“Ừ, chúng tôi điều tra ra Dung Tuyết thường xuyên lui tới đây.”

Mộ Nhất Phàm day day trán: “Tôi biết có lẽ cô ta đang ở đâu.”

“Ở đâu?”

“Có lẽ là nhà tập thể 105 khu dân cư phía bắc thành, mấy cậu tìm cô ta làm gì?”

“Lão đại nói không được giữ người này, tìm được xong phải giải quyết cô ta.”

Mộ Nhất Phàm giật mình, không nói gì.

Tôn Tử Hào nhìn anh qua gương chiếu hậu: “Tôi nói này Mộ Nhất Phàm, sao anh lại ở đây? Anh muốn làm người tốt cấp nước uống cho mọi người, hay là muốn kéo tiếng thơm về cho Mộ gia nhà anh?”

Bọn họ đã tới khu này được một lúc, hiển nhiên cũng thấy cảnh Mộ Nhất Phàm cho mọi người nước.

Mộ Nhất Phàm liếc mắt nhìn, giải thích: “Cấp dưới của bố tôi nói dân chúng khu này thiếu nước uống, bọn họ muốn mang một xe nước tới cấp nước cho mọi người giải khát, nhưng mà trong doanh địa của tôi cũng thiếu nước, căn bản không thể đưa nước tới, cho nên tôi qua đây xem mình có thể làm được gì không, nhưng thật không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.”

Vốn là anh không muốn quản, nhưng trông thấy bộ dạng thiếu nước của mọi người, thật sự rất đáng thương, dù sao thì tim người cũng làm bằng máu bằng thịt, đương nhiên không đành lòng nhìn họ chịu khát.

Tôn Tử Hào và Lục Lâm đưa mắt nhìn nhau, không nói gì nữa.

Lúc này Mộ Kình Thiên bò dậy, lấy trong túi xách nhỏ của em ra một chai nước: “Ba ba, ba ba uống đi.”

Mộ Nhất Phàm nhận lấy chai nước, vừa uống một ngụm đã cảm thấy cả người tràn trề khí lực, cho nên đây nhất định là nước trong không gian.

Anh ôm lấy bé con, hôn lên mặt bé: “Con trai, con tốt quá.”

Tôn Tử Hào chẹp miệng hai tiếng: “Show ân ái với lão đại còn chưa đủ, giờ lại đi show ân ái với con trai.”

“Cậu gato à? Gato thì mau đi tìm cô nào sinh cho cậu một cô con gái đi, cho con trai tôi có vợ.”

“Con muốn có em trai cơ.” Mộ Kình Thiên nói.

Lục Lâm trêu bé con: “Cháu muốn có em trai làm gì? Cưới về làm vợ à?”

“Này này, đừng có mà dạy hư con tôi.”

“Dạy cái gì nữa? Anh với lão đại không phải là ví dụ điển hình à?”

Mộ Nhất Phàm nhướn mày: “Nói vậy, cậu cũng muốn học tập lão đại cậu à? Để tôi đoán, xem cậu để ý ai nào, này, không phải Mao Vũ chứ?”

Tôn Tử Hào vừa nghe liền cười ha hả.

“Mẹ nhà anh.” Lục Lâm đỡ trán: “Anh đừng nói lung tung.”

“Chẳng lẽ là Hướng Quốc?”

Lục Lâm lườm anh: “Hai chúng tôi đều là đàn ông chuẩn men, có thể sao?”

Tôn Tử Hào cười đến đau cả bụng, thật muốn dừng xe lại cười cho đã đời.

Mộ Nhất Phàm nhìn sang Tôn Tử Hào đang cười không ngừng: “Thế chẳng lẽ là Tôn Tử Hào?”

Nhất thời, xe rẽ ngoặt một cái, suýt chút nữa đâm vào tường con hẻm nhỏ.

Tôn Tử Hào vội vã dừng xe: “Mộ Nhất Phàm, anh mà còn nói lung tung nữa là sẽ xảy ra án mạng đấy.”

Mộ Nhất Phàm cười hì hì nhìn cậu ta: “Nếu không phải thật thì cậu kích động cái gì chứ? Cậu cứ coi như tôi đang kể chuyện cười là được.”

Mộ Kình Thiên thấy Tôn Tử Hào và Lục Lâm bị anh nói làm cho không nói được nên lời, vui vẻ cười khanh khách.

“Hạn hán lời với anh.” Lục Lâm quay đầu nhìn về phía trước.

Mộ Nhất Phàm hừ nhẹ: “Xem cậu còn dám bắt nạt con tôi không?”

Tôn Tử Hào khởi động xe, đột nhiên ‘A’ mộ tiếng: “Mọi người xem, kia không phải nhà tập thể số 105 sao?”

Mộ Nhất Phàm và Lục Lâm nhìn về phía trước, biển số nhà cách đó 10m quả đúng là viết số 105.

“Mộ Nhất Phàm, anh ở đây trông bé con, chúng tôi đi một lát rồi quay lại.” Lục Lâm nói.

Mộ Nhất Phàm gật đầu: “Ừ.”

Thật ra anh cũng muốn xuống cùng họ xem thế nào, nhưng mà dị năng của anh vừa mới bị hao sạch, tuy rằng sau khi uống nước suối đã khôi phục được một chút năng lượng, nhưng anh còn muốn chăm bé con, không thể làm gì hơn là ngồi trên xe hóng tình hình bên ngoài.

Tôn Tử Hào cho Mộ Nhất Phàm ngồi vào ghế tài xế: “Tôi nghe lão đại nói, cô ta trở nên hết sức lợi hại, nhỡ không đối phó được, chúng ta có thể lái xe phóng đi luôn.”

Mộ Nhất Phàm lái xe, từ từ lái theo họ, đi tới số nhà 105.

Tôn Tử Hào gõ cửa, bóp giọng mà gọi: “Có ai không?”

Họ gõ vài tiếng liền, nhưng không ai ra mở cửa, dường như bên trong không có người.

Tôn Tử Hào và Lục Lâm liếc mắt nhìn nhau, lại gõ cửa: “Có ai ở nhà không, chúng tôi tới đưa nước.”

Vừa dứt lời, bên trong có tiếng người đáp lại: “Có nhà, có nhà.”

Tôn Tử Hào vừa nghe thấy tiếng, khẽ hừ lạnh.

Phải nói đưa nước tới mới chịu ra mở cửa, trước đó, lúc họ tới những nhà khác tìm, cũng phải làm cách này mới khiến người bên trong chịu ra mở cửa.

Người trong nhà chạy ra mở cửa, còn chưa thấy rõ người tới là ai, đã bị Tôn Tử Hào đạp chân chắn ngang cửa: “Xin hỏi, Dung Tuyết có ở đây không?”

Người chạy ra mở cửa là một phụ nữ trung niên, bà ta nhìn Tôn Tử Hào đầy khó hiểu: “Không phải tới đưa nước sao? Nước đâu?”

Tôn Tử Hào không trả lời bà, hỏi lại lần nữa: “Ở đây có ai tên Dung Tuyết không?”

Người phụ nữ trung niên thấy không có nước, cũng lười trả lời họ, muốn đóng cửa vào, thế nhưng lại bị Tôn Tử Hào dùng chân chắn ngang cửa, không đóng cửa lại được.

“Rốt cuộc mấy anh là ai? Không để tôi đóng cửa, tôi sẽ gọi người bên trong ra đánh mấy anh, tôi nói cho mấy anh biết, chúng tôi ở đây có ít nhất năm mươi người đấy, nếu anh không sợ bị đánh thì bỏ chân xuống đi.”

Tôn Tử Hào xoa xoa lòng bàn tay, đột nhiên một quả cầu đất hiện ra, cậu ta ném lên ước lượng trong tay: “Thế bà gọi đi, để bọn tôi tiện xem có người mình cần tìm không.”

Người phụ nữ trung niên thấy đối phương là dị năng giả, vội cười làm lành: “Anh à, anh mới nói muốn tìm ai nhỉ? Để tôi cho các anh vào tìm.”

Lục Lâm nói qua loa: “Một người con gái tên là Dung Tuyết.”

“Dung Tuyết?” Người phụ nữ trung niên suy nghĩ một chút: “Quả đúng là chỗ chúng tôi có gia đình nhà họ Dung ở, nhưng không có ai tên Dung Tuyết, cơ mà mấy hôm trước có một cô gái trẻ tới tìm ông Dung, không biết có phải người hai anh tìm không?”

Tôn Tử Hào lấy một viên tinh hạch ra đưa cho người phụ nữ trung niên: “Đúng là cô ta rồi, giờ chúng tôi muốn vào tìm cô ta.”

Người phụ nữ trung niên cầm lấy tinh hạch, hai mắt sáng lên: “Được, được, mấy anh vào mà tìm, đừng làm hỏng đồ là được rồi.”

“Khoan đã.” Mộ Nhất Phàm ngồi trong xe đột nhiên kêu lên.

Đám Lục Lâm xoay người: “Sao thế?”

Mộ Nhất Phàm sử dụng dị năng tinh thần cảm ứng bốn phía xung quanh: “Dung Tuyết đi rồi.”

Hai người nhạc nhiên nhìn Mộ Nhất Phàm: “Đi rồi?”

“Ừ, cô ta biết chúng ta tới tìm, chạy đi rồi.”

Đám Lục Lâm và Tôn Tử Hào quay về xe: “Sao anh biết được?”

“Tôi dùng dị năng tinh thần cảm ứng được cô ta lấy thân cây làm thông đạo để bỏ chạy.”

Tôn Tử Hào ngạc nhiên nhìn Mộ Nhất Phàm: “Mẹ kiếp, Mộ Nhất Phàm, rốt cuộc anh có bao nhiêu dị năng hả? Vừa phong, vừa thủy, lại còn có băng, có dị năng tinh thần, anh đừng nói loại dị năng gì anh cũng có đấy.”

“Cũng xêm xêm như vậy.”

“Tôi hỏi này, anh có nhiều dị năng như vậy hả? Lẽ nào anh hút tinh hạch của dị năng giả khác?”

Mộ Nhất Phàm chau mày: “Không phải như cậu nghĩ đâu, nói chung, nhất thời khó có thể giải thích rõ ràng được.”

Lục Lâm hỏi: “Lão đại có biết anh có nhiều dị năng như vậy không?”

“Biết.”

Lục Lâm có lòng tốt mà nhắc nhở: “Anh có nhiều dị năng như vậy đúng là chuyện tốt, nhưng anh có nghĩ nếu đồng thời sử dụng nhiều dị năng như vậy, những người khác cũng giống như Tôn Tử Hào, sẽ hiểu lầm anh hấp thụ tinh hạch của dị năng giả không?”

“Chuyện này tôi có nghĩ tới, đang tính xem nên giải quyết thế nào đây.” Mộ Nhất Phàm nói tới đây, sau đó chuyển đề tài: “Lần sau hai cậu đừng tới tìm Dung Tuyết nữa, còn cả Mao Vũ, Hướng Quốc cũng vậy, bốn người mấy cậu cộng lại cũng không phải đối thủ của cô ta đâu, trừ khi đẳng cấp dị năng cao hơn cô ta.”

Tôn Tử Hào có chút không phục: “Sao anh biết bọn tôi không phải đối thủ của cô ta?”

“Đầu tiên, vốn cô ta là dị năng giả hệ hỏa, nói cách khác, cô ta không sợ lửa, sau đó cô ta lại có thêm dị năng hệ mộc, nhưng lại có thể hút máu, cũng có nghĩa dù là hệ mộc, hệ thủy, hệ hỏa, hệ thổ, hệ kim cô ta cũng không sợ. Còn có, nguyên lý tương sinh tương khắc trong ngũ hành mấy cậu phải nhớ cho kỹ, dị năng giả chưa chắc đã là vạn năng.”

Tôn Tử Hào không phản bác gì nữa.

Lục Lâm gật đầu: “Thật ra lão đại cũng nhắc nhở bọn tôi rồi, sở dĩ cho chúng tôi ra tay bắt người, cũng là muốn rèn giũa chúng tôi, muốn chúng tôi học cách làm thế nào để đối phó với nguy hiểm.”

Mộ Nhất Phàm nhìn đồng hồ đeo tay: “Không còn sớm, về ăn cơm thôi.”

Tôn Tử Hào lập tức trêu anh: “Có muốn theo bọn tôi về doanh địa, tiện thể gặp lão đại luôn không?”

“Đương nhiên là muốn rồi, tôi nhớ dáng người cường tráng của anh ấy chết đi được.” Mộ Nhất Phàm liếm liếm môi.

Tôn Tử Hào nghe mà buồn nôn: “Anh quay về cao ốc Mộ thị ăn thì hơn.”

Mộ Nhất Phàm cười hề hề, lái xe ra khỏi ngõ nhỏ, để đám Tôn Tử Hào và Mao Vũ hộp hợp, sau đó mới quay về tòa cao ốc Mộ thị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.