Nhìn người trước mặt mình từ lúc vào điện tới bây giờ vẫn chưa hề mở miệng, An Nhiên quay lại nói với cung nữ : “Các ngươi lui trước đi”
Đám cung nữ tất nhiên hiểu ý, hành lễ một cái rồi đi ra ngoài, cũng không quên đóng cửa vào.
An Nhiên xoay xoay ly trà trong tay : “Có chuyện gì mà đến tìm tỷ ? Đã giờ này rồi, trời cũng sắp sáng”
Người ngồi đối diện Diệp Dương An Nhiên lúc này – Diệp Chiến Vũ cất giọng trầm trầm : “Tỷ có cảm thấy Diễm muội có gì kì lạ không ?”
An Nhiên ngừng xoay ly trà, nhẹ nhàng cau mày : “Con bé vẫn như xưa. Vẫn là cái tính cách như thế, chỉ là...” Nói đến đây thì ngừng lại, thở dài.
Diệp Chiến Vũ tất nhiên hiểu được tỷ tỷ mình cảm thấy điều kì lạ, liền tiếp tục : “Đệ vẫn là thấy Diễm muội có một chút gì đó khác xưa nhưng không sao diễn tả ra được”
An Nhiên buông tay khỏi chén trà, khép hờ đôi mi : “ Lần này về, tỷ cùng Diễm Nhi gặp ám sát. Tim tỷ còn đang muốn rớt ra khỏi lồng ngực thì con bé lại bình tĩnh đến kì lạ. Một sự bình tĩnh tựa hồ như đã quá quen, và nếu tỷ nhìn không nhầm thì trong mắt con bé chứa một vài tia khinh miệt”
Diệp Chiến Vũ không nói gì, An Nhiên thở hắt một hơi rồi lại tiếp tục : “Ngay lúc đó, con bé xuất thủ. Vừa chớp mắt một cái đã thấy nó nhanh như chớp đoạt được kiếm của đối phương. Ngay lúc tỷ bình tâm trở lại thì nó cũng tiêu diệt hết rồi. Bộ đồ trắng nhiễm huyết đến gần như đỏ hết nhưng gương mặt nó lại lạnh tanh. Gương mặt lạnh tanh mang vài tia ác độc cùng với bộ đồ với màu đỏ đa phần, kiếm trắng còn rơi xuống từng giọt máu của kẻ thù đứng đó, giữa khung cảnh rừng bạt ngàn cây xanh cứ như một nữ hoàng kiêu ngạo, y hệt lời tiên đoán năm đó”
An Nhiên dứt lời, không khí im lặng một hồi, Diệp Chiến Vũ thở dài rồi nói : “Quả nhiên là càng ngày càng giống lời đại sư năm đó nói. Muội muội bảo bối chúng ta bao bọc bao nhiêu năm nay cũng sẽ có một ngày trưởng thành, có lẽ cũng thực sự trở thành nữ hoàng của Diệp quốc. Tính tình Diễm muội, tuy lúc đó chấp thuận nhưng trong lòng chắc chắn sẽ cự tuyệt Liêm vương gia. Bản tính nó giống hệt tỷ, cả đời này, giữa biển người mênh mông chỉ muốn kiếm tìm một người thật lòng yêu thương mình, nguyện cả đời vì mình không nạp thê nạp thiếp. Liêm vương gia tuy bây giờ chưa có nạp nhưng vài năm sau trong phủ cũng chắc sẽ có đông đảo thê thiếp rồi. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, chỉ sợ nó lỡ yêu Liêm vương gia nhưng cứ ngày qua tháng lại chứng kiến hắn ta đong đưa cùng với thê thiếp sẽ tổn thương nặng nề”
An Nhiên lúc này mới ngẩng đầu : “Con bé là người kiên quyết. Nó nói với tỷ, nó còn chưa hề cùng Liêm vương gia động phòng. Nó nói với tỷ, nó sẽ cố gắng sống cho trọn vẹn, sống để cho mình mãi mãi không phải chịu thêm tổn thương nào. Nó chịu quá nhiều đớn đau rồi, chịu nhiều hơn cả chúng ta”
“Chỉ hi vọng là vậy. Chỉ mong nó có thể sống trọn vẹn đúng như lý tưởng của con bé”
“Chỉ mong là vậy”