Trong ánh trăng, thiếu nữ 18 tuổi trang nhã cầm cây đàn violin kéo từng nốt nhạc du dương vang vọng khắp sân đình. Tiếng đàn trong trẻo không hề mờ đục cứ như vậy cất lên.
Đột nhiên, tiếng tiêu truyền tới.
Mọi người, bao gồm cả Diễm My đều sửng sốt. Không hẹn mà cùng hướng ánh mắt lên nơi phát ra tiếng tiêu.
Nam tử thổi cây tiêu trắng ngà mặc y phục tím đứng vững vàng trên mái ngói nhìn chằm chằm vào nàng. Cùng một lúc, tiếng tiêu và tiếng đàn violin vang lên, hòa hợp tới kì lạ.
Nam tử mặc áo tím đó chính là Hoàng An Liêm sau khi phi ngựa ròng rã ngày đêm. Nghe tiếng đàn của nàng truyền ra, hắn không nhịn được cầm tiêu lên hòa tấu.Sau khi nhìn thấy Diễm My phản ứng lại, tiếp tục kéo violin của mình thì hắn hiểu được là nàng cũng đồng ý cùng hắn hòa tấu một bản nhạc. Cũng không tiếp tục đứng mãi trên mái ngói nữa, hắn vận khinh công di chuyển xuống chỗ nàng.
Nữ tử nhan sắc tuyệt trần nhắm nghiền mắt kéo violin cùng nam tử dung mạo anh tuấn và khí chất bất phàm thổi tiêu. Đây chính là tiên đồng ngọc nữ cùng biểu diễn.
Hai mắt nàng cùng hắn giao nhau, cực kỳ ăn ý mà kết thúc bản hòa ca này.
Tiếng vỗ tay lập tức nổi lên rầm rầm. Diệp Yến Đào nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Đợi khi tiếng vỗ tay dứt, Hoàng thượng bày ra vẻ tươi cười : “Hai con quả là xứng đôi”
“Phụ mẫu, Nhạc mẫu” Hắn cúi đầu nhẹ đáp một tiếng
Nàng nhìn Hoàng hậu : “Mẫu hậu, con về chỗ ngồi đây”
“Được”
Lúc đi xuống bên dưới, Hoàng An Liêm đột ngột nắm lấy bàn tay trắng nõn nà của nàng. Có chút sửng sốt nhưng nàng cũng không thể hiện ra ngoài mặt, sau vài giây thì lại nghĩ là dù gì đây cũng là Diệp quốc, nếu hắn muốn cùng nàng diễn một màn phu thê tình thâm thì cũng tốt.
Cung nữ đã đặt thêm một ghế vào bên trái của nàng. Hai người cùng ngồi xuống. Lúc này, bàn ăn đã trở thành bảy người.
Diễm My cười lịch sự : “Liêm, giới thiệu với chàng. Đây chính là ngũ muội muội của ta, tên là Diệp Yến Vy, 15 tuổi. Còn kia là tỷ tỷ ruột của Yến Vy, Yến Đào - Tam muội muội, đã 17 rồi. Người mặc đồ hồng phấn là Mộ Loan Châu, tiểu thư nhà Mộ gia, mặc đồ tím nhạt tên Thượng Quan Chỉ Dung, ái nữ nhà Thượng Quan. Bên phải ta là Đại tỷ tỷ An Nhiên, chàng cũng gặp qua rồi”
Bữa tiệc sau đó cũng yên bình diễn ra, Diệp Yến Đào thì liên tục nóng mắt trước cảnh tượng hắn cùng nàng liên tục gắp đồ ăn cho nhau. Tâm trạng của An Liêm thì vô cùng vui vẻ khi thấy Diễm My chủ động gắp đồ cho mình. Còn nàng đối với cử chỉ của phu quân mình thì vẫn nhận định là diễn màn phu thê tình thâm, ngoài ra còn cảm khái nghĩ : “Từ khi xuyên không, Đệ Nhất Sát Thủ Diễm My từ bao giờ phải sống kiểu diễn trò này ?”
oOo
Diệp Yến Đào nở nụ cười nhã nhặn : “Nhị tỷ tới rồi sao ?”
Diễm My cũng cười : “Tam muội hẹn ta ra tận đây không biết có chuyện gì ?”
Pặc
Năm ngón tay Diễm My nắm chặt cổ tay đang chuẩn bị hạ cánh xuống má nàng của Diệp Yến Đào, tiếp tục nở nụ cười. Điểm khác biệt là nụ cười cùng ánh mắt nàng đầy khiêu khích.
“Tam muội muội, đừng kích động. Thành ý của Tam muội muội, ta biết rõ nhưng Liêm là của ta, ta không có ý chia sẻ tình yêu của mình”
Nói xong những lời này, thâm tâm Diễm My không khỏi bật ra ý nghĩ : “Quả nhiên là mình di truyền yếu tố diễn xuất từ mẹ mà, câu như này mà cũng nói ra được”
Diệp Yến Đào trợn mắt : “Ngươi không xứng”
Diễm My vẫn giữ gương mặt vừa rồi mà trả lời : “Ta không xứng ư ? Mơ tưởng. Ta là công chúa dòng chính thất, là Đệ Nhất Tài Nữ vang danh thiên hạ. Ngươi nghĩ Ngũ công chúa Diệp Đào ngươi xứng ? Ngươi chỉ là do Hoàng a mã cùng Lương phi sinh ra, thân phận còn không thể sánh cùng chàng nữa. Đừng quên chàng là Tam hoàng tử dòng chính thống như ta. Công chúa dòng chính thất của Diệp quốc cùng hoàng tử dòng chính thống của Hoàng quốc địa vị ngang hàng. Ta là Đệ Nhất Mỹ Nữ, nhan sắc ta cũng tương xứng với chàng, hôm nay không phải ngươi đã chứng kiến tận mắt sao ? Muốn dành với ta, không dễ”
Nói xong liền bỏ cổ tay đã đỏ tấy của Diệp Yến Đào ra, cầm khăn lau lại tay, tiếp tục nói thêm một câu : “Động vào ngươi chỉ làm ta thấy dơ bẩn”
Nói xong, thân ảnh màu xanh trang nhã liền biết mất để lại Diệp Yến Đào với cơn hận thấu xương thấu tủy.