Edit:Trucxinh
Tân nương công chúa mặc áo cưới lộng lẫy đỏ thẫm, đầu phủ một chiếc khăn đỏ thêu hoa văn thất bảo tường thụy, một tay cầm trái táo, tay còn lại
ôm một cái bình ngọc, bàn tay trắng nõn gần như cùng màu với màu bình,
vững vàng bước qua chậu than, đạp lên thảm đỏ, do hai hỉ bà đỡ vào hỉ
đường, đứng bên cạnh tân lang Đông Phương Tề cũng vui mừng hớn hở. Nhìn
thấy Cây Đuốc Nhỏ, Đông Phương Manh vững dạ trở lại, nhất quyết đòi bế
Cây Đuốc Nhỏ từ tay Giai Nhân ôm cứng trong lòng, hai tay vòng chặt lấy
eo của cục thịt béo, không chịu rời mắt lấy một chút. Yến Hồng kéo hai
cha con dính liền nhau này trở về hỉ đường, vừa kịp tân nhân bái đường.
Dây lụa đỏ thẫm kết nối hai người đã định sẵn sẽ nắm tay nhau bầu bạn cả đời, theo tiếng xướng to “Nhất bái thiên địa” hai người song song quỳ
xuống cạnh bàn thiên địa, y theo quy củ cùng nhau dập đầu; “nhị bái cao
đường”, Yến Hồng tinh mắt nhận ra Đông Phương Tề giật giật dây lụa, thập lục công chúa liền ngầm hiểu quỳ xuống trước mặt Công gia phu nhân ngồi trên ghế cao đang cười không khép miệng lại được; tiếp đó tiếng xướng
“phu thê giao bái” vừa dứt, hai người đang định khom người bái nhau thì
đột nhiên một tiếng quát sốt ruột vọng từ ngoài hỉ đường vào: “Không cho phép bái đường, ả không phải thập lục công chúa!”
Tiếp theo tiếng quát lớn, cả phòng đang ồn ào nhất thời yên lặng, nhạc
vui cũng ngừng biểu diễn, chỉ thấy một bóng đỏ nhanh chóng xông vào, tất cả những người có mặt ai biết thập lục công chúa cũng há hốc mồm, đây
không phải thập lục công chúa nên bái đường sao?! Chỉ thấy người tới có
khuôn mặt không khác gì thập lục công chúa, cũng mặc áo cưới đỏ thẫm,
chỉ là sắc mặt hơi tái, vài sợi tóc rối, lúc này đang thở hổn hển hung
hăng nhìn tân nương trừng trừng, hai mắt thiếu điều bốc hỏa. Đông Phương Tề chấn động, nhìn người đối diện, lại nhìn người đang nắm đầu lụa đỏ
bên kia, trong mắt hiện rõ nghi hoặc.
“Đông Phương tiểu nhị, ả không phải thập lục công chúa, nữ nhân này, ả
đánh ngất ta còn giả làm ta gả tới đây nữa! Không tin, ngươi bảo ả cởi
khăn trùm đầu ra là biết ả là ai!” Nữ tử tự xưng thập lục công chúa hổn
hển chỉ vào tân nương gào lên.
Mọi người chuyển mắt sáng nhìn tân nương phủ khăn đỏ. Chỉ nhìn thân hình không thì hai người thật giống nhau, dáng người cơ bản không khác nhau
nhiều lắm, lại thêm áo cưới hơi rộng che bớt, càng khó phân biệt thật
giả. Mà tân nương từ đầu chí cuối không nhúc nhích, chỉ là hai tay siết
lụa đỏ càng chặt, bàn tay trắng nõn càng thêm óng ánh trong màu đỏ thẫm. Nụ cười của Đông Phương Tề đã sớm biến mất, mặt lạnh như băng, ánh mắt
âm u xẹt tới xẹt lui giữa hai nữ tử mặc áo cưới. Rất hiển nhiên, thập
lục công chúa chỉ có một, người còn lại tất nhiên là tân nương giả mạo,
muốn vạch trần chân tướng, đầu tiên phải cởi khăn che mặt.
Khách khứa đều nín thở, hiếu kỳ chờ xem màn kịch này phát triển ra sao.
Nghĩ coi, thập lục công chúa xuất giá vốn dĩ là một chuyện trọng đại,
bây giờ thập lục công chúa còn có khả năng bị tráo đổi, ai cũng muốn
biết kẻ nào có gan che trời! Cho dù Công gia phu nhân có chuẩn bị tâm lý cũng không ngờ lại có trò này, nhất thời mặt mày sa sầm. Chỉ có Đông
Phương Manh bồng Cây Đuốc Nhỏ đứng ở một góc không ai chú ý chăm chú cho con uống nước.
Vẫn là Đông Phương Ngọc phản ứng lanh lẹ, mỉm cười an bài hạ nhân giải
tán khách khứa, lễ bái đường dời lại sau. Dù chân tướng thế nào thì
chuyện trong nhà không thể bêu rếu ra ngoài, nhất là dính líu đến hoàng
thất. Xử lý hiện trường xong, chỉ còn lại người nhà Công phủ. Đông
Phương Ngọc đưa mắt ra hiệu, hạ nhân lục tục lui ra, cửa cũng có sai vặt thông minh canh gác. Cửa vừa đóng, Đông Phương Tề lập tức cởi khăn trùm đầu. Dưới khăn là một khuôn mặt tức tới chảy nước mắt, răng cắn chặt
lấy môi, hai mắt nhắm chặt, nước mắt tuôn như suối. Mọi người hít một
hơi lạnh, đến nữ tử tự xưng thập lục công chúa cũng thế, kế đó tức giận
la hét inh ỏi: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi còn dám giả mạo mặt của bổn
công chúa nữa, thật sự quá ti bỉ mà, bổn công chúa mà biết ngươi là ai,
nhất định nói phụ hoàng trị tội ngươi!” Bị người ta chỉ trích như thế,
tân nương lại không nói một câu, chỉ là không chịu mở mắt, cả người run
lên, có vẻ tức tới cực điểm.
“Đủ rồi!” Đông Phương Tề quát lớn một tiếng, âm trầm hỏi: “Ngươi có
chứng cứ gì chứng minh nàng ta là giả, ngươi là thật?!” Hôn lễ duy nhất
trong đời lại xuất hiện trò hề này, có thể hiểu được vì sao Đông Phương
Tề tức giận.
“Giỏi cho Đông Phương tiểu nhị, ngươi ngươi ngươi còn dám nghi ngờ ta!
Ngươi có biết khó khăn lắm ta mới thoát ra khỏi rương, không kịp đi tìm
phụ hoàng làm chủ, cố sống cố chết đuổi tới nơi này, sợ ngươi cưới người không biết!” Giọng điệu điêu ngoa không nói lý lẽ vừa phát ra, mọi
người đều thở phào, ít nhất giọng điệu nói chuyện của thập lục công chúa là đúng bài rồi.
“Ngươi còn gì để nói?” Đông Phương Tề nhìn nữ tử nổi nóng một cái, quay
sang lạnh lùng hỏi nữ tử bên cạnh. “Tướng công, chàng tin đồ giả mạo
không biết từ đâu ra này mà không chịu tin thiếp ư?” Giọng vị thập lục
công chúa này hình như tức đến phát run, nói ra cũng thật khéo, giọng
hai người cũng không phân cao thấp, lần này sự tình thật hóc búa đây.
“Ngươi không biết xấu hổ, hắn không phải tướng công ngươi, đừng có gọi
bậy!” Vị đối diện nghe xong nổi khùng, tức giơ chân. “Ngươi mới có ý đồ, dám giả mạo bổn công chúa, đợi bổn công chúa bẩm báo phụ hoàng, ngươi
chờ tru cửu tộc đi!”
Cái vị chiếm lợi thế cũng không chịu thua kém, lau nước mắt, hai nữ nhân bắt đầu quát nhau. “Ngươi là đồ giả mạo!” Khăn đỏ chỉ tay, trực tiếp mở miệng mắng.
“Ngươi mới là đồ giả mạo, không phải, ngươi là hàng nhái! Cả nhà ngươi
đều là hàng nhái!” Vị này cũng không dễ mắng, chỉ là nàng vừa nói câu
này, Yến Hồng biết ngay ai mới là thập lục công chúa thứ thiệt.
Khăn đỏ còn định nói gì đó thì thấy Đông Phương Tề nhắm mắt, xoa huyệt
thái dương, quát khẽ: “Im miệng hết cho ta!” Kế đó buông lụa đỏ, đi tới
đối diện, nhìn đôi mắt to tràn trề lửa giận đột nhiên cười thành tiếng,
vươn tay ôm nàng vào lòng nhéo mặt nàng: “Đồ ngốc nhà nàng không phải
xưa nay luôn tự hào thông minh tuyệt đỉnh sao, sao lại bị người ta ám
toán?!”
“Chàng tin ta là thập lục rồi?” Hạnh phúc tới quá đột ngột, trái banh
lửa còn đang nhảy dựng lên lập tức tắt ngóm, bốc khói nghi ngút.
“Nói nhảm, nàng tưởng ta ngốc như nàng sao? Có điều nha đầu dã man, may
mà nàng tới, bằng không ta cưới người khác thật thì làm sao giờ…” Đông
Phương Tề than khẽ, ôm nàng càng chặt hơn, mặc kệ thân nhân hoặc người
xem nghĩ sao.
“Đông Phương Tề, ngươi bị mỡ heo bịt mắt à? Ta mới là thật!!!” Khăn đỏ
tức đến nỗi khăn đầu cũng ném, xông tới định tách hai người đang ôm nhau ra.
“Đủ rồi, tốt nhất ngươi thành thật khai ra, rốt cuộc ngươi là ai?” Đông Phương Tề ôm thập lục công chúa nhanh chóng né sang một bên, lạnh lùng
nói.
“Ta, ta là thập lục công chúa, ta là Thính Đào công chúa.”
“Chỉ dựa vào điểm này, ta dám chắc ngươi không phải. Kỳ thật thập lục
rất chán ghét cái tên hơi nam tính của mình, người khác không cẩn thận
nhắc tới là nàng bất mãn, huống chi còn tự nói nữa, Thính Đào công chúa
á?” Đông Phương Tề nói đến đây đột nhiên bật cười, bị người trong lòng
hung hăng lườm nguýt, tên này còn không biết thẹn nữa, mỗi lần ghét bỏ
nàng phiền toái liền đem tên nàng ra chọc tức nàng!
“Ta, ta tức quá nói bừa!” Thật đúng là tức tới hồ đồ rồi, nên mới quên nha đầu này ghét nhất người khác nhắc tên nàng.
“Còn một điểm nữa, ta và thập lục công chúa từng ở chung một thời gian,
có lẽ ngươi không biết, cái từ ‘Hàng Nhái’ này là ta dạy cho công chúa.
Vừa rồi ngươi nghe nàng nói từ đó, thật ra ngươi không biết ý nó là gì
đúng không?” Yến Hồng cũng đứng ra, cười híp mắt giải đáp giùm khăn đỏ.
“… Ai, ai nói ta không biết? Nhất thời ta không nghĩ ra mà thôi…” Kỳ
thật khăn đỏ đã hoảng hốt lắm rồi, bởi vì nàng ta căn bản không biết nữ
tử đứng ra nói chuyện là ai. Người trong lòng sắp thành thân, tân nương
lại không phải là mình, nàng ta uất hận, nàng ta không cam lòng, nhìn
thập lục soi gương cười ngọt ngào, nàng ta không sao duy trì vẻ mặt hòa
nhã được nữa. Vì sao không phải nàng ta gả cho Đông Phương Tề! Dựa vào
đâu không phải nàng ta gả cho Đông Phương Tề! Nàng ta có chỗ nào không
bằng thập lục?! Lấy hết can đảm tìm mấy tấm mặt nạ da người khó phân
thật giả, trước khi kiệu hoa tới đánh ngất thập lục, mặc áo cưới giống
hệt đã chuẩn bị sẵn trước đó thay thập lục lên kiệu hoa; nàng ta cũng
biết kế hoạch cấp tốc sơ hở quá nhiều, chỉ muốn trước khi thập lục tỉnh
lại khiến chuyện bái đường động phòng thành thật, đến chừng đó cho dù
thập lục tìm tới nơi, nàng ta cũng gả rồi; cùng lắm thì nàng ta thỏa
hiệp một chút, hai người cùng chung một chồng. Ai ngờ thập lục tỉnh
nhanh như vậy…
“Ngươi đừng già mồm, mau nói ngươi là ai? Giả mạo ta có mục đích gì! Lại còn giống như ta nữa, hừ!” Thập lục được người yêu ôm trong lòng lần
này có thể nói là tức điên, chỉ vào hàng nhái giận dữ quát lớn. Đúng lúc này, Đông Phương Manh nãy giờ vẫn đứng trong góc đột nhiên bồng Cây
Đuốc Nhỏ ra giữa hỉ đường, hoang mang nhìn bên này một cái, ngơ ngác
nói: “Mắt to, hai người?”
Khăn đỏ vừa thấy Đông Phương Manh lập tức cả kinh, lùi lại một bước chỉ
vào hắn: “Sao lại có hai Đông Phương Tề?” Câu này vừa thốt ra, tất cả
mọi người đều cười. Còn giả mạo thập lục công chúa nữa, cả Đông Phương
Manh cũng không biết…
“Lòi đuôi rồi nhé? Cả Manh Manh ngươi cũng không biết, còn muốn giả mạo ta? Hừ, ta thấy ngươi mới bị mỡ heo che mắt ấy!” Thập lục công chúa
khinh bỉ nhìn nàng ta, bĩu môi nhéo ngực Đông Phương Tề một cái: “Nữ
nhân ngu như thế mà chàng còn dây vào, thiếu chút nữa bái đường với ả,
hừ!”
“Sao ta biết nàng bị tráo chứ? Với lại, người có lá gan to như thế hiện giờ hiếm lắm…” Đông Phương Tề xoa cằm nuối tiếc.
Đông Phương Ngọc nãy giờ vẫn lạnh lùng quan sát, thấy vở diễn nhị nữ
tranh phu hạ màn, lúc này mới nói: “Người đâu, trói kẻ to gan giả mạo
thập lục công chúa lại, đợi bái đường xong xử trí tiếp.” Để đám nhóc con này không biết nặng nhẹ ầm ỹ tiếp, giờ lành cũng qua luôn, còn muốn bái đường nữa không đây!
Đông Phương Ngọc liếc Đông Phương Tề một cái, Đông Phương Tề chợt tỉnh,
sực nhớ mình mới bái đường được một nửa. “Đúng đúng đúng, mau bắt ả lại, bái đường quan trọng hơn!” Công gia phu nhân cũng phản ứng lại. Yến
Hồng không nhịn được cười thầm, nhà nàng thật là, ầm ỹ không rõ trọng
điểm! “Ta xem các ngươi ai dám động vào một cọng lông của ta! Các ngươi
biết ta là ai không?!” Thập lục công chúa giả mạo rốt cuộc không giả vờ
được nữa, thét lên muốn tránh thoát thị vệ định bắt trói nàng ta.