Edit:Trucxinh
“Ngươi còn là ai được chứ? Đương nhiên là một ả lừa đảo to gan che trời
giả mạo bổn công chúa rồi! Bất quá mấy ngày nữa chờ bổn công chúa bẩm
báo phụ hoàng, ngươi có thể biến thành người chết…” Thập lục công chúa
không hề có ý mềm lòng, dám giả mạo nàng, vậy phải gánh hậu quả tương
ứng.
“Mộc Thính Đào, ngươi đừng đắc ý, không phải ngươi ỷ có phụ hoàng cưng
chiều ngươi ư? Ta có chỗ nào thua kém ngươi? Vì sao phụ hoàng chỉ nghĩ
cho ngươi, rõ ràng biết ta cũng thích Đông Phương Tề… không phải ngươi
phải gả cho Uy Viễn Hầu sao? Vì sao còn muốn giành Đông Phương Tề với
ta? Ta hận ngươi, ta hận ngươi!” Thập lục giả mạo thấy đại thế đã mất,
tất cả uất ức căm phẫn dâng lên, ngồi xổm xuống không kiêng nể gì khóc
hu hu.
“Ngươi là… không phải là… thật là…” Thập lục công chúa chỉ vào ‘hàng nhái’, nói năng không đầu không đuôi.
“Là gì hả?” Đông Phương Tề cũng bị nàng làm cho mù mờ. Nghe cách ăn nói
của người này, không phải cũng là một công chúa chứ… vậy thì khó đối phó à…
“Ngươi không phải là thập ngũ hoàng tỷ thật đấy chứ?” Biểu tình của thập lục khoa trương như vừa nuốt trọng một quả trứng đà điểu.
“Ngươi đừng gọi ta là hoàng tỷ, ta không có thứ muội muội như ngươi. Ta
muốn đoạn tuyệt quan hệ với ngươi, từ nay không liên quan đến nhau nữa…” Người vẫn còn vùi đầu nức nở nhưng không hề ảnh hưởng việc ầm ỹ trút
giận của nàng ta, tuy nhiên, cũng biến tướng thừa nhận thân phận của
mình.
Cây Đuốc Nhỏ ngọ nguậy muốn trượt khỏi người Đông Phương Manh. Đông
Phương Manh đành thuận thế ngồi xổm xuống thả nó xuống đất, nhưng hai
tay vẫn vây nó trong phạm vi bảo hộ của mình, hai cha con ngoẹo đầu mở
đôi mắt to duy trì tư thế giống nhau, tò mò nghiên cứu tư thế cực kỳ
quái lạ và tiếng, gào khóc cực kỳ quỷ quái của thập ngũ công chúa.
“Thập ngũ hoàng tỷ, tỷ nói chuyện có lý không vậy? Tỷ đánh ngất ta, còn
giả trang ta xuất giá, cướp tướng công của ta, sao nghe thành ra ta ăn
hiếp tỷ vậy? Tỷ có hay một khi phụ hoàng biết chuyện này, chờ đợi tỷ là
cái gì hay không?” Thập lục công chúa tức quá không biết nên nói gì mới
tốt, rốt cuộc nàng biết Yến tỷ tỷ nói ‘Não Tàn’ là người ra sao rồi, hóa ra là dạng người như thập ngũ hoàng tỷ. Thập ngũ công chúa còn đang
khóc lóc quên mình nghe xong đờ người, rốt cuộc nghĩ ra hậu quả của việc hành động theo cảm tính… nhưng bảo nàng ta cứ thế mà nuốt cơn tức này,
nàng ta không cam tâm!
Ngẩng khuôn mặt như mèo lên, nàng ta nhìn thấy Đông Phương Manh. Đông
Phương Manh và Cây Đuốc Nhỏ vừa đối mắt với nàng, hai cha con đồng thời
rụt người ra sau, bản năng cảm giác được nguy hiểm. Yến Hồng cả kinh,
vừa định tiến lên kéo hai cha con về, thì thấy thập ngũ công chúa trỏ
ngón tay ngọc ngà ra chỉ vào Đông Phương Manh nói: “Vậy ta muốn gả cho
hắn!” Bộ dạng giống Đông Phương Tề, nhất định là huynh đệ song sinh,
phỏng chừng không kém Đông Phương Tề đâu.
“Không được!” Yến Hồng phản đối đầu tiên. Thập ngũ công chúa này mắc
chứng gì thế, chẳng lẽ sở thích của nàng ta là cướp chồng người khác à?!
“Ngươi là cọng hành nào? Dựa vào đâu mà phản đối?” Lần này thập ngũ công chúa không khóc nữa, đứng dậy hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng muốn
duỗi tay kéo Đông Phương Manh đang ngồi chồm hổm lại gần mình, Yến Hồng
vội vàng dấn lên một bước, chắn trước mặt Đông Phương Manh, không hề sợ
hãi trừng thập ngũ công chúa. “Láo xược!” Thập ngũ công chúa giậm chân
giận dữ, vung tay tát nàng. Yến Hồng định nhích sang một bên tránh né,
trong lúc chớp nhoáng khóe mắt lại nhìn thấy con trai đang ở dưới chân,
nàng sợ đạp trúng nó, đành cứng rắn dừng lại, do còn quán tính nên đứng
không vững, ngã nghiêng sang một bên.
“Hồng nhi!”
“Yến tỷ tỷ!”
“Đệ muội”
Mấy tiếng hô hoảng đồng thời vang lên, lúc Yến Hồng ngã xuống còn thấy
may mắn, may quá, tránh được nhóc con rồi. Kết quả ngã xuống đất lại cảm thấy hình như mặt đất mềm đi… Nhìn xuống dưới lập tức hoảng vía, nàng
đè lên Đông Phương Manh! Rõ ràng nàng ngã sang một bên mà, sao lại đè
trúng hắn chứ! Không kịp nghĩ kỹ, vội vàng lật người sang bên, luống
cuống tay chân kéo hắn ngồi dậy kiểm tra khắp lượt, sợ đè đau hắn: “Manh Manh sao rồi? Có đè chàng đau không?”
Đông Phương Manh lắc đầu, vươn tay ôm nàng vào lòng, ôm cứng ngắc, hung
hăng trừng thập ngũ công chúa vừa hành hung người: “Người xấu không được đánh Hồng Hồng!”
“Ngươi nói cái gì…” Thập ngũ công chúa cơ hồ tức ngất, đang định đá
thêm một đá lại bị Đông Phương Ngọc phi thân tới tóm lấy cánh tay.
“Ngươi định làm gì, thả ta ra!” Thập ngũ công chúa thét lanh lảnh muốn
thoát khỏi Đông Phương Ngọc, âm thanh điếc tai, chân mày Đông Phương
Manh càng chau chặt, mặt bắt đầu co rút.
Yến Hồng biết hắn mâu thuẫn với loại tạp âm này, vội vàng giãy dụa trong lòng hắn thò tay ra bịt tai hắn lại, đưa mắt ra dấu cho hắn đừng sợ.
Đông Phương Manh nhắm mắt, mở mắt lại thì sắc mặt đã buông lỏng bớt.
“Đông Phương Ngọc ta cảnh cáo ngươi, cho dù ngươi là Uy Viễn Hầu cũng
không thể vô lễ với bổn công chúa!” Thập ngũ công chúa y chang con khỉ
nhảy tới nhảy lui, nếu không phải tự do của bản thân còn bị nắm trong
tay người khác, phỏng chừng nóc nhà cũng bị lủng.
“Thần chỉ cảm thấy công chúa cần yên tĩnh một chút.” Đông Phương Ngọc
không hề sợ hãi, bình thản nói xong mới buông lỏng kềm chế.
“Ngươi! Các ngươi…” Thập ngũ công chúa tức phát run, giơ ngón trỏ run run ra, một câu cũng không nói được.
Đông Phương Tề nhíu mày, tuy hắn tiếp xúc với thập ngũ công chúa không
nhiều lắm nhưng trước giờ nghe đồn là một chủ nhân làm mưa làm gió, bây
giờ vừa thấy quả nhiên không có lửa làm sao có khói. May quá, hắn thích
không phải người này… So sánh đôi bên, Đông Phương Tề lập tức cảm thấy
thập lục công chúa hết sức ngây thơ đáng yêu, hiền lành đơn thuần, biết
lễ nghĩa, vạn người mới có một…
“Đủ rồi hoàng tỷ, tỷ quậy chưa đủ sao? À, tỷ muốn gả là gả hả? Khoan nói phụ hoàng có đồng ý không, Manh Manh người ta có đồng ý không, Công gia phu nhân, hơ, cha mẹ chồng ta có đồng ý không, Yến tỷ tỷ người ta vẫn
là chính thất phu nhân đấy! Chẳng lẽ tỷ đường đường là công chúa còn
muốn làm vợ kế? Tỷ mau thôi đi, mặt mũi hoàng gia bị tỷ quăng sạch rồi!” Thập lục công chúa châm chọc rồi mới sực nhớ thân phận của mình, tân
nương của Công phủ, khụ. Chuyện đến nước này, nàng cũng chả còn lòng dạ
đâu mà kiện lên phụ hoàng nữa. Thật không biết Từ phi bề ngoài nhìn có
vẻ dịu dàng hiền thục sao lại dạy hoàng tỷ thành cái dạng này nữa…
“Cái gì, hắn cũng thành thân rồi?” Thập lục công chúa cả kinh thất sắc,
phấn hồng trên mặt bết hết lại, nhìn hết sức buồn cười, đáng tiếc nàng
ta không biết, còn đang trợn to mắt không chịu tin hiện thực tàn khốc
này.
Công gia thấy cứ tiếp tục như vậy, hôn lễ của con bị quậy loạn lên không nói, không khéo cả con út cũng bị dây vào, vội vàng lên tiếng: “Thập
ngũ công chúa, lão thần tuy đã từ quan nhưng cũng có thể nói vài câu
trước mặt hoàng thượng. Không nói khuyển tử và thập lục công chúa thành
hôn đều là hai bên tình nguyện, chỉ riêng việc khuyển tử cưới thập lục
công chúa là thánh ý miệng vàng lời ngọc của hoàng thượng, nếu thập ngũ
công chúa có dị nghị, xin cứ hỏi hoàng thượng. Nhưng cả nhà lão thần
không thể không tuân ý chỉ, có chỗ nào thất lễ với công chúa, mong công
chúa lượng thứ. Người đâu, mời thập ngũ công chúa đi xuống nghỉ ngơi,
lưu lại mấy người hầu hạ, để công chúa có lúc cần đến.” Nói xong phẩy
tay, mấy thị vệ tiến lên “mời” thập ngũ công chúa còn chưa hoàn hồn lại
đi ra cửa bên. Phải công nhận, gừng càng già càng cay.
Thu dọn xong xuôi, tiếp tục bái đường. Đông Phương Manh vẫn chưa rõ ràng chuyện gì vừa xảy ra, ngơ ngác nhìn thập ngũ công chúa bị kéo đi, Cây
Đuốc Nhỏ bò ra giữa hỉ đường cũng không chú ý. Đông Phương Ngọc than khẽ một tiếng, khom người tóm Cây Đuốc Nhỏ đặt lên vai, làm nhóc con cười
như nắc nẻ, cho dù Thái Sơn sụp lở trước mặt, tiểu quỷ cũng chỉ lo vui,
bình tĩnh hết chỗ nói.
Yến Hồng kéo Đông Phương Manh đứng dậy, rốt cuộc hắn hoàn hồn, ngoẹo đầu nghĩ nửa ngày, mãi đến khi nhị ca nhị tẩu hắn bái đường xong rồi mới
nghĩ ra đường lối, lập tức giật tay áo Yến Hồng, kề tai nàng thì thào:
“Hai mắt to, một người tốt, một người xấu.” Hắn còn chưa rõ vì sao có
tới hai người mắt to.
Yến Hồng mỉm cười kề tai hắn: “Mắt to chỉ có một, người xấu kia là giả.” Giải thích đỡ như vậy đi, bằng không giải thích cụ thể, hắn càng hồ đồ
hơn. Đông Phương Manh tỉnh ngộ.
Tuy khách khứa rất muốn biết rốt cuộc có chuyện gì nhưng một là không
dám nhiều lời trước quyền thế của Công phủ, hai là Công gia cũng cười
giải thích chỉ là hiểu lầm, người giả mạo đã xử lý xong, rõ ràng không
muốn nhiều lời. Trò hề cứ như thế không giải mà kết, cuối cùng thập lục
công chúa cũng thành công vào cửa Công phủ. Đêm động phòng hoa chúc,
thập lục công chúa cản lại Đông Phương Tề muốn động tay động chân, hỏi:
“Lúc đó làm sao chàng biết ta là thật?”
Đông Phương Tề lườm nàng một cái, khẽ cắn: “Trừ nàng ra, còn ai gọi ta là Đông Phương tiểu nhị…”
Ngày hôm sau, khi Yến Hồng nhớ ra “Nữ hiệp thỏ” thần bí định nói cho
Đông Phương Ngọc thì, Đông Phương Ngọc đã “hộ tống” thập ngũ công chúa
không cam lòng về kinh. Còn cái mặt nạ thỏ, trước khi Đông Phương Ngọc
trở về, đã bị Cây Đuốc Nhỏ có mới nới cũ vất vào xó, thành một phần
trong bộ sưu tập của Đông Phương Manh, cất vào một góc bí mật. Mấy ngày
sau đó nữ hiệp thỏ không xuất hiện nữa.
Trước khi chưa xuất giá thập lục đã lăn lê trong phủ từ trên xuống dưới, từ sau khi gả làm “vợ tiểu nhị” càng như cá gặp nước, mỗi ngày không
phải chạy ra đường chơi thì đến chọc Cây Đuốc Nhỏ, không thì tìm Đông
Phương Manh nghiên cứu trò chơi mới, lịch trình xếp kín mít, hại Đông
Phương Tề hết sức ai oán, chạy đi tìm lão phu nhân tố khổ, hắn nghỉ
thành hôn có hạn mà… Chờ Đông Phương Ngọc từ kinh thành trở về lần nữa
đã là ba ngày sau, ngày này cũng là ngày Đông Phương Tề muốn đưa thập
lục công chúa hồi kinh về nhà gặp nhạc phụ hoàng đế, vợ chồng nhỏ chân
trước vừa đi không bao lâu, lão đại Đông Phương Ngọc chân sau hồi phủ.
Yến Hồng định bụng hỏi Đông Phương Ngọc chuyện nữ hiệp thỏ, đại ân cứu
con nàng còn chưa đền đáp đã kinh ngạc phát hiện nữ hiệp thỏ như con
thằn lằn bám lên vai đại bá nhà mình, lại xuất hiện ở Công phủ. Vợ chồng Công gia chưa kịp hỏi, Cây Đuốc Nhỏ đã chỉ vào nữ hiệp thỏ la quàng
quạc, hưng phấn đạp đạp trong lòng Yến Hồng. Lần này nữ hiệp thỏ không
đeo mặt nạ kỳ quái trên đầu nữa, nàng bám trên đầu vai Đông Phương lão
đại vẻ mặt bình thản, tươi cười nhiệt tình chào hỏi Cây Đuốc Nhỏ: “A
tiểu bảo bảo, chúng ta lại gặp nhau rồi!” Nói xong giống như một chiếc
lá cây nhẹ nhàng rớt khỏi đầu vai Đông Phương lão đại, vừa vặn rơi xuống trước mặt mẹ con Yến Hồng, cười tít mắt vươn tay muốn bồng Cây Đuốc
Nhỏ, ánh mắt lại nhìn Yến Hồng, như muốn hỏi nàng có được bế không. Yến
Hồng hiểu ý đưa con cho nàng.
Sáng sớm mùa hè, ánh sáng thật sự chói mắt, Yến Hồng nhìn thiếu nữ nhanh nhẹn dễ thương đang cười rạng rỡ trước mắt, nghĩ bụng không biết nữ
hiệp thích gì, mình chuẩn bị tặng cho nàng. Bước lên một bước, định mở
miệng hỏi, lại thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối đen, lỗ tai trừ
mấy tiếng thét kinh hãi ra không còn nghe thấy âm thanh nào nữa.