Phòng sinh chỉ còn lại bà đỡ Cảnh và hai
bà đỡ trong phủ, cộng thêm Giai Nhân kiên trì đòi ở lại. Từ canh một đến nửa đêm, đã quá hai ba canh giờ rồi, Yến Hồng bàn đầu trấn tĩnh dần dần không kiên trì được nữa, nàng luôn dùng sức, nhưng, không chỉ đau mà
thôi. Mau lên đi, bằng không đợi lát nữa Manh Manh đến, sẽ hoảng mất…
bảo bảo à, phải thương cha con nha! Ngoan ngoãn ra đi được không? Yến
Hồng không ngừng liên lạc bằng ý thức với bảo bảo trong bụng.
Đúng là sợ cái gì cái đó đến, ngoài cửa truyền đến tiếng khóc lóc chói
tai và tiếng gào thét của Đông Phương Manh: “Hồng Hồng muốn ăn cháo, ăn
cháo, tránh ra… muốn vào…” Còn có tiếng khuyên can không ngớt… Sao hắn
lại khóc? Không phải bảo Diệu Nhân đi theo, cho hắn uống nước có thuốc
an thần rồi sao… không uống ư? Hắn không thấy nàng, nhất định rất sợ…
xin lỗi, gạt chàng rồi, chàng yêu quý!
Yến Hồng ráng sức nén nước mắt, cắn chặt khớp hàm, nói với bà đỡ Cảnh đầu đầy mồ hôi: “Ma ma, lại nữa…”
“Được, thiếu phu nhân, nào, làm theo bà già, hít vào, đúng, thở ra, dùng sức, đúng, cứ như vậy, nữa nào…”
“Hồng Hồng đói…” Tiếng khóc thật lớn.
Hít sâu, thở ra, dùng sức… Manh Manh, chàng chờ thiếp… “Tiểu thư, đừng
cắn môi, này, cắn cái này!” Giai Nhân đưa một cái khăn đã ngâm nước muối loãng, Yến Hồng vất vả mở khớp hàm, cắn lại. “Tiểu thư, nắm tay muội,
nghĩ tới cô gia, đứa bé sắp ra rồi!” Hốc mắt Giai Nhân cũng đỏ bừng,
giọng nói run rẩy, trên mặt lại nở nụ cười cổ vũ. Tiểu thư nhà nàng kiên cường như thế, sao nàng có thể thua kém?!
“Người đâu, ôm tam thiếu gia lại, hai người các ngươi, đi canh cửa…”
“Manh nhi à, không thể vào, vào Hồng nhi sẽ lo lắng Manh nhi, Hồng nhi
sẽ đau…” “Manh đệ, cẩn thận bỏng…” Trong cảnh hỗn loạn nhưng nàng nghe
rõ tiếng hắn gào khóc, sao mà hết sức, sao mà khổ sở như thế. Không thể
kêu, không thể để hắn nghe được nàng đau, không thể… Trước mắt bắt đầu
hoa lên, nhìn không rõ mặt Giai Nhân nữa, có cái gì đó ướt ướt rớt xuống mặt nàng, lành lạnh, dễ chịu. Giai Nhân khóc gì thế? Có phải tại nàng
bấu muội ấy đau… “Tiểu thư, người phấn chấn lên, dùng sức chút nữa,
không thể ngủ, cô gia còn khóc ầm bên ngoài…” Cô gia? Đúng, Manh Manh
còn chờ nàng mà! Nàng muốn thấy hắn!
Bà đỡ Cảnh thấy Yến Hồng lại có tinh thần, vội vàng nhét một miếng sâm
vào miệng nàng, đồng thời cổ động nàng: “Thiếu phu nhân, nào, lại cùng
bà già ra sức…” Đúng, phải dùng sức. Dùng hết sức lực, ra sức rặn ép,
rốt cuộc nghe tiếng la hưng phấn: “Nhìn thấy đầu rồi nhìn thấy đầu rồi…” Tinh thần Yến Hồng phấn chấn, dường như lại thu hoạch thêm chút sức,
lại ra sức rặn. Một cơn đau kịch liệt trôi qua, hình như có cái gì đó
trượt ra khỏi thân thể nàng. Tất cả giãy dụa, tất cả đau đớn, khoảnh
khắc này không cảm thụ được gì nữa, đầu óc trống rỗng. Dường như lâu
lắm, lại giống như trong nháy mắt, nàng nghe thấy âm thanh tuyệt diệu
nhất trên đời… Con nàng, tiếng khóc vang dội cỡ nào… Khóc… hắn còn khóc… Dùng chút sức lực cuối cùng chống đỡ, nàng nói với Giai Nhân mừng đến
phát khóc, gần như thì thào: “Để chàng vào…”
Tỉnh lại, tựa hồ tất cả đã đâu vào đó. Có ánh nắng vàng tươi lọt qua khe cửa kín mít, khiến hai mắt nàng hơi mù mờ, không thích ứng lắm với ánh
sáng như thế. Mở mắt ra, nghĩ đến đầu tiên, không phải sinh mệnh mới mà
là hắn, trượng phu nàng. May mắn, vừa nhìn đã thấy hắn, ngoan ngoãn nằm
sấp bên mép giường, mắt sưng như trái đào, đôi mắt đen trắng rõ ràng tối qua bây giờ đầy tơ máu, toàn là tâm tình hoảng loạn lo âu, không hề có
tí tinh thần nào của người làm phụ thân. Da mặt hơi nhăn nheo, có thể
tưởng hắn khóc tới mức nào. Vén ống tay áo lên, trên cánh tay trắng nõn
mơ hồ nhìn thấy từng vết cào màu đỏ, đầu tóc rối nùi, quần áo cũng nhăn
nhúm.
Thấy nàng tỉnh, nước mắt hắn đầm đìa, y như con cún to sắp bị vứt bỏ,
môi mấp máy nửa ngày, một câu cũng không nói nên lời. Chỉ ngơ ngác nhìn
nàng, ánh mắt đó, khiến lòng nàng đau như dao cắt. “Manh Manh sao thế,
không nhận ra Hồng Hồng ư?” Nàng cười mà ứa nước mắt, giọng nói yếu ớt,
cơ hồ chính nàng cũng không nghe được. Nhưng hắn nghe được, nước mắt vẫn liều mạng chảy: “Hồng Hồng đừng chết…” Câu nói này làm chua xót ngập
lòng lan tràn như nước lũ.
Trước khi sinh nở, cơ hồ mỗi đêm nàng đều chuẩn bị tinh thần cho hắn
trước. Nói đến chừng đó hắn không thể ở cạnh nàng, bằng không bảo bảo sẽ xấu hổ không chịu đi ra. Nói có khả năng cần rất nhiều thời gian, nói
có lẽ sinh bảo bảo xong nàng sẽ mệt mỏi ngủ mất, để hắn ngoan ngoãn chờ
nàng tỉnh lại. Không ngờ đến ngày này thật, hắn vẫn hoảng loạn như thế.
Bởi vì sợ mất nàng sao? “Hồng Hồng sẽ không chết. Hồng Hồng sẽ luôn cùng Manh Manh, đến khi biến thành ông cụ bà cụ, được không?” Nàng dịu dàng
cười, chậm chạp vuốt ve mặt hắn, cảm thấy lòng mình mềm như bông, mềm
đến mức muốn giấu hắn vào đó.
Hắn thút thít bò lên giường, nằm xuống cạnh nàng ôm nàng vào lòng, vùi
đầu vào ngực nàng, nước mắt thấm ướt vạt áo nàng, mang theo hơi ấm trên
người thấp giọng nỉ non: “Hồng Hồng đừng khóc, đừng chết, cùng Manh Manh một chỗ…”
“Ừ, Hồng Hồng không khóc, không chết, luôn cùng Manh Manh.” “Không đau…” Lúc này rồi mà hắn còn sợ nàng đau. Nàng ôm riết lấy hắn, nước mắt vòng quanh, ngửa đầu không để chúng chảy xuống: “Ừ, không đau.” Có phu quân
như thế, đau chết cũng không sợ. “Cháo nguội rồi…” Hắn nhớ lúc nãy nàng
nói muốn ăn cháo, rầu rĩ lên tiếng.
“Ừ, không sao, lát nữa hâm nóng lại ăn.” Sờ sờ đầu hắn, hôn nhẹ lên đôi
mắt đỏ hoe. Vuốt ve an ủi nửa ngày, nàng mới sực nhớ đến thành quả đau
suốt một đêm của nàng: “Manh Manh, nhìn thấy bảo bảo chưa? Dễ thương
không?”
Hắn lắc đầu: “Không biết, nhìn Hồng Hồng, không nhìn bảo bảo.”
Lão phu nhân ôm một cái bọc đỏ thẫm lớn tới, dáng vẻ “có cháu mọi sự đủ
đầy”, cười tít mắt: “Nào, xem con của con này, đáng yêu không chịu được, nhìn mặt nhỏ nhắn hồng hào này…”
Khuôn mặt to cỡ bàn tay, làn da đỏ hồng còn hơi nhăn nheo, lông mày nhạt cứ như quên dài ra, lông mi dài kinh người giống như hai cái quạt nhỏ
che đôi mắt đang ngủ say, cái mũi nhỏ nhắn thẳng tắp vô thức dụi dị, cái miệng chu ra khẽ há rồi ngậm theo nhịp thở nho nhỏ… y như một con khỉ
con, đáng yêu quá… Đông Phương Manh mở đôi mắt đỏ hoe tò mò nhìn cục
bông mềm mềm, không dám động vào.
“Xem này, tóc máu vừa đen vừa dày, dài ghê!” Lão phu nhân tự hào nhẹ
nhàng vén một lọn tóc máu của bạn nhỏ, giống như khoe bảo bối cho Yến
Hồng và Đông Phương Manh xem.
Đông Phương Manh chỉ vào nhóc con, giọng còn hơi khàn: “Nhăn… đỏ đỏ…”
Nói xong lại ngoẹo đầu nghĩ ngợi, bồi thêm một câu: “Khỉ.” Yến Hồng phì
cười, ừ giống con khỉ thật, mệt hắn cũng biết cái này.
“Bảo bảo mới sinh ra đều thế, chờ hai ngày nữa, bảo đảm còn xinh hơn
Manh nhi lúc nhỏ nữa. Cháu nội ngoan của nãi nãi…” Lão phu nhân nói nói, nhịn không khinh bạc nhóc con đang ngủ say.
Yến Hồng nhìn mà ngứa ngáy: “Mẹ, con muốn bồng nó…”
Lão phu nhân cẩn thận đưa bé con cho nàng, ánh mắt Đông Phương Manh di
động theo nhóc con, thấy nàng muốn ngồi dậy, vội vàng ôm nàng ngồi lên,
còn cẩn thận dịch chăn lên giúp nàng. Yến Hồng nhìn con, tình mẫu tử
không kềm được lan ra, vừa ôm hài tử vào lòng liền theo bản năng cởi vạt áo, muốn cho bảo bảo bú sữa. Không chờ lão phu nhân mở miệng, Đông
Phương Manh đã không bằng lòng, trừng bảo bảo trong lòng nàng, giọng
điệu không vui: “Bánh bao, của Manh Manh, không cho bảo bảo ăn!”
Lão phu nhân che miệng ngoảnh đầu cười, bả vai rung rung. Yến Hồng xấu
hổ không thôi, thằng nhãi này, giành với con mình cái gì hả… “Manh Manh, bảo bảo phải bú sữa mới lớn được, nếu không sẽ đói mất…” Cố gắng giải
thích, cũng ngăn cản hắn có ý định đẩy bàn tay hồng hào có bản năng bú
sữa trời sinh ra.
“Ăn cháo!” Hắn sảng khoái quăng cho con mình một lựa chọn.
“Hơ, bảo bảo còn chưa biết ăn cháo, chỉ biết bú sữa…” Yến Hồng mếu, giải thích, nhìn mặt hắn càng lúc càng nhăn, càng lúc càng nhíu, vội vàng
nói: “Xem, bảo bảo giống Manh Manh nhiều chưa này…”
Quả nhiên sự chú ý của hắn bị dời đi, quan sát nửa ngày, có lẽ không
phát hiện ra chỗ giống nhau, nghi hoặc nhìn nàng: “Giống cái gì?”
“Xem, lông mày này, dài như Manh Manh, miệng này, chu chu như Manh Manh, còn có lỗ tai, dày dày mềm mềm như Manh Manh…” Yến Hồng nói làm lão phu nhân cũng hào hứng, hai mẹ con cùng nhau tìm điểm giống nhau vui quên
trời đất: “Hồng nhi, khuôn mặt và lông mi của Cự nhi đều giống con, con
xem, cằm tròn tròn này, tướng có phúc…” Ặc, nàng đây là mập lên mới tròn đấy chứ… từ từ, hình như nàng bỏ qua tin tức quan trọng… “Mẹ, mẹ vừa
mới gọi bảo bảo là gì?”
“Cự nhi đó, Công gia đặt tên, Đông Phương Cự!” “Hơ, Cự nhi là Cự trong
cự tuyệt…” Yến Hồng do dự hỏi, hu, một tên Đông Phương cự tuyệt Đông
Phương cự tuyệt, thê thảm vậy… chẳng thà gọi theo tên nàng, kêu Đông
Phương Hồng cho rồi! “Con bé này, là Cự Hỏa. Ý tứ là tiền đồ sáng lạn,
hay lắm đó, phải không Manh nhi?” Lão phu nhân dứt khoát túm con trai
làm đồng minh. (Cự, Hỏa Cự nghĩa là bó đuốc ^_^)
Đông Phương Manh hoàn toàn không hiểu, gật bừa. Cự… vậy chẳng phải là
cây đuốc à… Đông Phương cây đuốc… xỉu = =. “Hơ, mẹ à, vậy dứt khoát nhũ
danh gọi là Cây Đuốc đi…” Yến Hồng cảm thấy cái tên Cây Đuốc Nhỏ cũng
rất đáng yêu, hí hửng trưng cầu ý kiến của nãi nãi mới toanh.
“Cây Đuốc Nhỏ… ờ, hơi khác biệt nhưng cũng khá đáng yêu, vậy gọi Cây
Đuốc Nhỏ! Cây Đuốc Nhỏ, con thích không hả…” Lão phu nhân nhìn nhóc con
cong cong ngón tay ra sức bú sữa hết sức dễ thương, cũng mặc kệ mắt nó
có mở hay không, tự nói tự cười vui sướng hết chỗ nói. Yến Hồng coi như
lĩnh hội được cái gì là “dùng hết sức lực bú sữa”, thằng nhóc này bú
mạnh quá… đau chết nàng, ui.
“Cây Đuốc là gì?” Đông Phương Manh bực bội nhìn con cắn “bánh bao” vốn
là của mình, hỏi Yến Hồng. “Tên của con Manh Manh, tên bảo bảo!” Yến
Hồng cười tít mắt, giải đáp.