Edit:Trucxinh
Hè qua, thu đến, lá phong sắp đỏ, Yến Hồng cũng sắp sinh rồi. Dự tính
ngày sinh vào đầu tháng mười một nhưng hình như bảo bảo không chờ được
muốn đến với thế giới này, trước ngày dự sinh hơn hai mươi ngày đã muốn
nhảy ra khỏi bụng mẹ, may mà Yến Hồng biết trước, ngày dự sinh gì đó
không đáng tin, nên chuẩn bị cái gì đều đã sắp xếp ổn thỏa, mọi việc chu toàn, chỉ thiếu mỗi hài tử đến đưa tin mà thôi. Kết quả lúc hài tử chân chính đến báo tin, vẫn làm mọi người luống cuống rối tinh rối mù.
Tối mùng mười tháng mười, mọi người cùng nhau ăn tối. Càng gần ngày sinh lão phu nhân càng căng thẳng, gần như ngày nào cũng qua ở cùng nàng từ
sáng đến tối, còn khẩn trương hơn cái người sắp sinh là Yến Hồng nữa.
Đến lão Công gia cũng không yên tâm, hai ông bà chỉ còn thiếu nước biến
thành nhân viên chuyên môn hộ tống, một ngày mười hai canh giờ đều ngó
chừng nàng thôi.
“Hồng nhi à, uống thêm ít canh gà đi con, ăn no một chút, đến chừng đó
mới có sức mà sinh cháu ngoan.” Lão phu nhân trước sau như một múc cho
Yến Hồng một chén canh, trong chén nàng đồ ăn đã chất thành ngọn núi nhỏ rồi.
“Cám ơn mẹ.” Yến Hồng sớm đã học cách chấp nhận chuyện này rồi, không
còn cách nào, thịnh tình khó khước mà, huống chi đâu phải nàng ăn không
hết. Hồi trước trên bàn cơm Đông Phương Manh chỉ chăm chăm ăn, bây giờ
cũng bị sự khẩn trương của lão phu nhân lây nhiễm. Tuy vẫn không nói
nhưng lỗ tai lại dỏng lên thật cao, kịp thời nghe trộm hai người nói
chuyện, nhìn bộ dạng ắt hẳn không bỏ sót chữ nào. Yến Hồng vừa uống canh vừa lén lút quan sát lỗ tai vểnh lên như tai thỏ của hắn, trong bụng
ngứa ngáy, rất muốn sờ một chút. Phát giác nàng nhìn mình, hắn ngẩng đầu lên liếc nàng một cái, cười cực kỳ mê người. Wao, mặt lại đỏ rồi, da
mặt nàng gần đây càng ngày càng mỏng…
Ăn xong bữa cơm đầm ấm, lão phu nhân lại ngồi một lát mới đi về. Bọn nha đầu hầu hạ Yến Hồng tắm rửa, một người một bên dìu Yến Hồng về phòng
ngồi trên giường mềm đàng hoàng mới lui ra, việc ai người nấy làm. Đông
Phương Manh đã tắm xong từ nãy, đầu tóc cũng đã lau khô được một nửa,
tay còn cầm khăn lông, thấy nàng vào liền đòi lau tóc giúp nàng. Tất
nhiên Yến Hồng không từ chối rồi. Nàng ngồi trên giường mềm của hắn, hắn nửa quỳ sau lưng nàng, hai tay nhẹ nhàng xoa tóc nàng. Hiện tại hắn đã
thành thói quen, tắm xong nhất định phải lau tóc cho nàng, sợ hôm sau
nàng đau đầu.
Yến Hồng cảm giác bụng mình vừa rồi hình như co rút một chút, hơi đau
đau nhưng cảm giác này lập tức biến mất nên không để tâm lắm. Hắn lau
xong, mắt sáng ngời nhìn nàng, muốn được khen đây. Thật là, y như trẻ
con, đáng yêu chết luôn. Yến Hồng duỗi tay vuốt mặt hắn, cười khen ngợi: “Manh Manh giỏi quá.”
“Vui vẻ.” Tuy giọng điệu hắn bình thường nhưng nàng có thể cảm giác được, hắn đang hỏi nàng.
“Hồng Hồng rất vui vẻ.” Nói xong, nụ cười khựng lại, bụng, lại đau rồi, đau dày hơn vừa nãy.
“Hồng Hồng?” Hắn nhỏ giọng gọi nàng, nàng nhíu mày, đau đớn vây lấy
không nghe được hắn nói. Hắn trầm mặc một lát, lặp lại lần nữa.
“Hả?” Lần này Yến Hồng nghe rõ ràng, đáp lại một tiếng, nhưng sắc mặt
nàng làm hắn nhíu mày, ánh mắt dần trở nên kinh hoảng. Yến Hồng cười khổ nhìn Đông Phương Manh đang ngó mình đăm đăm, hít sâu một hơi, kéo tay
hắn nắm thật chặt thật chặt, thì thầm: “Manh Manh, bảo bảo muốn ra rồi,
đi gọi Y Nhân giúp Hồng Hồng được không? Đừng sợ, không sao đâu.”
“Đau…” Hắn ôm cánh tay nàng, nước mắt phút chốc dâng đầy vành mắt.
“Không đau, gọi Y Nhân vào, sẽ không đau nữa.” Hiện giờ nàng còn chịu
được, không thể hoảng hốt, càng không thể la to làm hắn bất an hơn. Môi
hắn run run, lo lắng nhìn nàng, đi một bước lại quay đầu nhìn. Nàng vẫn
mỉm cười khích lệ, hai tay xoắn đệm giường thành nùi.
“Y Nhân…” Giọng hắn xen lẫn tiếng nức nở, trở nên khàn khàn: “Mau vào, Hồng Hồng đau!”
“Tiểu thư?” Y Nhân gác đêm xông vào như gió lốc, theo bản năng nhìn Yến Hồng.
“Y Nhân, đi gọi bà đỡ, ta sợ là… sắp sinh rồi.” Trán Yến Hồng rịn mồ hôi nhưng vẫn trấn tĩnh căn dặn. Y Nhân không cần suy nghĩ lại chạy xộc ra
ngoài, gần như đồng thời, Giai Nhân vọt vào như hỏa tiễn: “Tiểu thư,
ngài nằm xuống trước đã, đừng gấp, bà đỡ ở ngay trong viện, lập tức tới
liền.”
Yến Hồng gật đầu, nàng còn chưa đau lắm, cách lúc sinh còn một khoảng
thời gian, không đến mức đặc biệt khó chịu. Thấy mặt Đông Phương Manh
trắng bệch, hoảng loạn vô cùng, nàng để Giai Nhân dìu mình nằm lên
giường, vẫy tay gọi hắn lại. Hắn ngồi xổm cạnh giường, nước mắt lặng lẽ
tuôn rơi, gương mặt y chang mèo vá, dùng ống tay áo không ngừng lau mồ
hôi cho nàng, thì thào không đầu không đuôi: “Đau… không cần chết…”
Yến Hồng chua xót: “Không đâu, Hồng Hồng còn phải sinh bảo bảo mà. Sẽ
không chết, đừng sợ.” Nhất định là hắn sợ lắm, cả người đều run rẩy. Một lát nữa nàng sinh, hắn làm sao bây giờ?
Rất nhanh, ngoài phòng vang lên tiếng bước chân dồn dập. Mấy bà đỡ giỏi
từ kinh thành đến chờ sẵn trong phủ đều vào, xếp thành hàng, thế trận
hùng dũng. Giai Nhân chỉ huy mấy tiểu nha đầu dưới trướng đâu ra đấy,
nấu nước, gọi người, cần làm gì thì làm, trầm ổn thứ tự, căng thẳng
nhưng không rối loạn. Diệu Nhân đi lại nhanh nhẹn trải dưới thân Yến
Hồng một lớp vải bông trắng.
Một bà đỡ trong kinh, họ Cảnh thầm gật đầu, đi tới ngồi bên cạnh, nhìn
bộ dạng Yến Hồng nói: “Tam thiếu phu nhân, thời gian còn sớm, có thể ăn
chút gì đó trước, giữ sức.” Giọng điệu khá chắc chắn, rất oai phong. Nói xong lại nhìn Đông Phương Manh một chút, hơi chần chừ: “Tam thiếu gia
vẫn nên tránh đi thì hơn.” Tay Yến Hồng bị Đông Phương Manh nắm cứng
ngắc, tất cả mọi người chung quanh đều bị hắn phớt lờ, chỉ nhìn chằm
chằm Yến Hồng, lo âu trong mắt chưa từng giảm bớt. Yến Hồng cũng không
muốn để Đông Phương Manh chờ trong phòng, nhìn nàng sinh nở. Bây giờ mới chỉ là những cơn đau nhỏ, hắn đã hoảng sợ như thế, khó mà tưởng được
lát nữa chính thức sinh thì hắn sẽ ra nông nỗi nào nữa. Nhưng giờ mà bảo hắn ra ngoài, nàng càng không yên tâm…
Hít sâu một hơi, mỉm cười: “Manh Manh, Hồng Hồng không sao, chỉ mệt thôi, muốn ngủ một chút. Đừng khóc, ngủ cùng Hồng Hồng?”
Hắn ngước đôi mắt đẫm nước, nhìn nàng nửa ngày, lắc đầu, nước mắt lăn tròn xuống má: “Sẽ đè lên bảo bảo.”
“Manh Manh cẩn thận chút thì không sao rồi.” Nàng vẫn cười, rút một tay
ra lau nước mắt giúp hắn. Bây giờ còn chưa đến giờ sinh, chờ lát nữa sắp sinh lại nghĩ cách điều hắn đi nhưng hiện tại, để hắn bầu bạn bên nàng, cho nàng một chút dũng khí giúp nàng chống đỡ đi.
Hắn chớp chớp mắt, dường như suy nghĩ, không tới một lát hắn bò lên
giường, nằm nghiêng bên người nàng, hôn lên má lên môi nàng, hốc mắt còn đỏ hoe song nước mắt không chảy nữa, giọng vẫn còn run rẩy: “Cùng Hồng
Hồng, không đau.”
“Tam thiếu phu nhân, này…” Thấy Đông Phương Manh cứ thế bò lên giường, bà đỡ lo lắng nói.
“Để chàng cùng ta trước, lát nữa ta tự có chủ trương.” Yến Hồng bình
tĩnh cắt ngang lời bà đỡ Lưu từ kinh đến. Bà tử trong phủ đã tập mãi
thành quen với tình huống này, không lấy gì làm lạ.
Bà đỡ Cảnh thấy vậy thầm than: ‘Tuy tam thiếu gia này nhìn có vẻ ngốc ngốc nhưng tình cảm phu thê hai người thật là tốt…’
“Hiện giờ thiếu phu nhân cần giữ sức, ổn định tâm trạng, đợi thời gian
co thắt rút ngắn còn một khắc một lần là lúc sinh nở rồi.” Bà đỡ Cảnh
thấy Yến Hồng lo lắng trượng phu thấy rõ, bèn mở miệng khuyên.
Khóe mắt Yến Hồng liếc qua bà ta, cảm thấy ma ma này không tệ, tiến
thoái chừng mực, thẳng thắn nhưng không cố chấp, vì thế cảm kích nở nụ
cười: “Cảm ơn ma ma, ta đỡ lo.”
Cửa phòng lại mở, lão phu nhân xông vào nhanh như điện chớp, hoàn toàn
không phù hợp với tuổi bà, xộc đến trước mặt Yến Hồng: “Hồng nhi à, giờ
thấy sao rồi, còn đau không con?”
“Mẹ người yên tâm, bây giờ vẫn ổn, cách thời gian dài mới đau một lần,
còn sớm mà, quấy rầy mẹ nghỉ ngơi rồi…” Thấy lão phu nhân thở hắt ra,
Yến Hồng cảm động. Chẳng qua sinh đứa bé thôi, cả nhà như đi đánh giặc
ấy.
“Yến tỷ tỷ, bảo bảo sắp chào đời rồi hả?” Thập lục công chúa cũng chui
vào, trước giường có một đám người vây lấy, nàng nhỏ con nhìn không tới, ở đằng sau nhảy chồm chồm, chỉ nghe tiếng mà không thấy người.
“Xin thứ cho bà già vô lễ, trong khi thiếu phu nhân sinh, không cần quá
nhiều người tới quấy rầy, trước mắt cần giữ sức thì hơn.” Bà đỡ Cảnh
không hổ họ Cảnh, tính cách khá thẳng thắn.
Lão phu nhân không để ý ngược lại còn tán thưởng nhìn bà ta một cái,
phẩy tay, mọi người lục tục đi ra. Thập lục công chúa đợi mọi người tản
đi hấp tấp nhìn Yến Hồng một cái, giơ tay làm động tác cố gắng lên với
nàng xong mới hài lòng đi ra. Kỳ thật cho nàng ở lại nàng cũng không
dám, có điều tốt xấu gì cũng đỡ hơn Đông Phương Tề chỉ có thể đi vòng
vòng bên ngoài không được vào phòng sinh, ha ha, giờ đi ra khoe khoang
trước mặt hắn!
“Manh nhi…” Giờ lão phu nhân mới chú ý đến con còn ở trong phòng, ngẩn
người. “Mẹ, để tướng công ở bên con dâu một lát, con thấy yên tâm hơn.”
Yến Hồng cầu xin lão phu nhân, đương nhiên nàng biết cổ đại xem phòng
sinh là nơi ô uế, nam tử không thể vào. Chỉ là hiện giờ thời gian còn
sớm, nàng thật không nhẫn tâm để hắn bên ngoài khổ sở chờ đợi không rõ
tình hình.
“Ài, mẹ hiểu ý con, vậy để nó cùng con đi.” Lão phu nhân vỗ vỗ tay Yến
Hồng, than khẽ. Quy củ là thứ chết nhưng người thì sống, bà thương con
dâu cũng thương con mình, cần gì cứ chú ý quy củ mà làm đau lòng con dâu chứ… Nhớ năm đó, bà sinh Tề nhi Manh nhi, khó sinh, Công gia còn bất
chấp tất cả xông vào cùng bà, bằng không bọn trẻ có chào đời được hay
không còn chưa biết.
Yến Hồng bình tĩnh nằm trên giường. Đều nói nữ nhân cổ đại sinh nở tương đương đi dạo một vòng ngoài quỷ môn quan trở về, sơ sẩy chút là mất
mạng. Trong lòng nàng lại cực kỳ bình tĩnh, dường như nắm chắc mình có
thể sinh nở bình an, chỉ lo Đông Phương Manh. Nhìn hắn ngóng mình liên
tục, tay hắn và tay mình quấn quít lấy nhau, nàng cảm giác sức lực tràn
trề. Đến lúc rồi. Yến Hồng lặng lẽ rút tay mình ra, mỉm cười nói với
Đông Phương Manh: “Manh Manh, Hồng Hồng đói, muốn ăn cháo Manh Manh nấu, đi nấu được không?” Ánh mắt chăm chú kiên định, giống như nàng thật sự
khát vọng điều đó.
Đông Phương Manh chần chừ: “Cháo?”
“Ừ, là cháo gà xé lần trước Manh Manh và Hồng Hồng cùng nấu đó, trắng
trắng, ăn rất ngon, Hồng Hồng thích.” Gắng sức kềm chế không co rút,
nàng cố gắng kiểm soát mình.
Lão phu nhân nhìn mà suýt chảy nước mắt, ra sức nháy nháy mắt, thò tay
kéo con trai: “Đi, mẹ cùng Manh Manh đi nấu cháo, nấu cháo ngon cho Hồng nhi ăn, ăn xong có sức sinh bảo bảo.”
Ánh mắt Đông Phương Manh sáng như chiếu được vào tận lòng Yến Hồng, cười gật mạnh đầu, dè dặt xuống giường, lại khom người hôn nàng một cái:
“Hồng Hồng, chờ.”
“Ừ, Hồng Hồng chờ Manh Manh.” Yến Hồng cười đưa mắt tiễn hắn ra cửa, mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng hắn đâu, lúc này mới khẽ rên một
tiếng, lòng bàn tay đầy dấu móng tay. Khoảng cách giữa các cơn đau càng
lúc càng ngắn, bụng dưới cứ trĩu xuống, dường như càng lúc càng nặng…
gắng gượng uống mấy ngụm canh sâm trên tay Diệu Nhân, Yến Hồng hít sâu
một hơi. Con à, con sắp ra rồi sao? Mẹ tin tưởng con nha.