Edit:Trucxinh
Yến Hồng biết ăn nhiều trái cây, sinh con sẽ xinh đẹp. Lúc năm tháng,
anh đào bắt đầu chín, nàng thèm ăn quá chừng, sai người ra phố mua đầy
một giỏ nhỏ, rửa xong ăn từng trái, chua nhăn mặt lại. Đông Phương Manh
nhịn không được hỏi nàng: “Ăn không ngon?”
Nàng gật đầu: “Chua chết luôn.” Vừa nói vừa nhăn mày tiếp tục lựa mấy
trái chua lè mà ăn. Đông Phương Manh càng thắc mắc, vì sao khó ăn còn cứ cố ăn? Yến Hồng chơi xấu nhét một trái vào miệng hắn. Hắn ngơ ngáo
nhai, mặt nhăn như cái bị nhưng vẫn nhai vài miếng nuốt xuống, phun hạt, xụ mặt nói: “Chua, ăn không ngon.” Yến Hồng ngồi bên vừa ăn vừa cười.
Buổi tối tắm xong, thấy mái tóc Đông Phương Manh xõa ra ẩm ướt, nàng vội vàng vẫy hắn lại, định lau tóc giúp hắn. Kết quả hắn đứng cách mấy bước lưỡng lự cả buổi trời, cuối cùng khổ sở nặn ra hai chữ: “Không được.”
Không được gì? Lau cái đầu mắc gì? Đâu có nói phụ nữ có thai không được
lau tóc cho người khác! “Sao vậy?” Yến Hồng quyết định hỏi cho rõ.
Hắn đi lại ngồi trên giường mềm của mình nhìn nàng, mi mắt giật giật,
dường như bên trong có hơi nước dần dần dâng lên, khiến nàng chìm đắm
trong đó cơ hồ không thoát ra được. “Trước khi bảo bảo sinh, chỉ được
hôn, không thể… lên giường Hồng Hồng.” Hắn nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nói
xong, ánh mắt sáng ngời chờ nàng đồng ý. Mặt nàng thoắt cái đỏ bừng,
chẳng lẽ biểu hiện của mình háo sắc thế à? Cho dù nàng có mưu gian thì
dưới tình huống trước mắt nàng cũng không có can đảm ăn trộm mà… hắn còn chưa học cách kềm chế mình trên giường, nàng đâu dám cho bảo bảo mạo
hiểm?
“Không, không phải. Hồng Hồng muốn lau tóc cho Manh Manh, tóc ướt ngày
mai dậy sẽ đau đầu.” Nàng lắp bắp giải thích, trong lòng lại cảm động
không thôi. Trước đó lão phu nhân chỉ nói với hắn có một lần mà hắn luôn ghi nhớ kỹ, sau đó một mực nhẫn nhịn. Nàng muốn dùng cách khác giúp hắn dễ chịu hắn cũng không cho, sợ không tốt cho nàng.
Bấy giờ hắn mới đi lại, để nàng lau khô tóc, quay đầu lại khẽ hôn lên môi nàng, nói nhỏ: “Vui vẻ.”
Nàng nhìn hắn, nước mắt cũng từ từ dâng lên, cười hôn lại: “Hồng Hồng
cũng vui vẻ.” Ngày cứ thế bình lặng trôi qua. Đến mùa hè, các loại trái
cây từ từ nhiều lên, bụng Yến Hồng cũng từ từ biến hóa. Phản ứng mang
thai của nàng hoàn toàn biến mất, có lẽ tâm lý đã hoàn toàn thích ứng
với chuyện mang thai, Yến Hồng càng lúc càng có ý thức của người làm mẹ, tâm tình ổn định, ăn uống ngon miệng, cân nặng tăng không ngừng, tinh
thần đầy đủ. Tóm lại, kiếp trước đời này, từ thân thể đến tinh thần chưa bao giờ “viên mãn” như thế.
Ngực của nàng càng lớn hơn trước, mông cũng to ra trở nên tròn trịa thấy rõ. Có điều nàng đã sớm tiếp thu sự thật thê thảm này nên cũng chỉ ai
oán vài câu tượng trưng, sau đó bình tĩnh ôn hòa tiếp tục ham ăn ham
uống. Lúc trước bụng căn bản chưa nhìn ra cái gì, Đông Phương Manh đã tò mò sờ thử vài bận, kết quả không sờ thấy gì hết, hứng thú của hắn cũng
phai nhạt. Bây giờ thấy bụng nàng nổi lên, hắn lại nảy ý ngồi xổm trước
người nàng sờ mó nửa ngày, sờ đến giữa bụng nàng và xương khung chậu, vẻ mặt hắn rõ ràng thay đổi, kinh ngạc nói với nàng: “Cứng.” Yến Hồng mỉm
cười đáp lại hắn, nàng biết lúc này bé con ước chừng đã thành hình rồi,
nếu có thiết bị chẩn đoán tiên tiến, chắc có thể nghe được tiếng tim bé
đập.
Tôn đại phu tới bắt mạch theo lệ thường, nói bảo bảo bên trong lớn rất
nhanh, mạch đập ổn định mạnh mẽ, là một hài tử mạnh khỏe cường tráng.
Yến Hồng cũng biết rõ thời gian này việc ăn uống càng quan trọng, bởi vì bảo bảo sẽ hút chất dinh dưỡng từ mẹ liên tục, từ đó thúc đẩy các tổ
chức cơ quan sinh trưởng. Nữ nhân đều mắc bệnh thiếu máu. Đời trước vì
cơ thể nàng thuộc thể hàn thiếu máu, chỉ cần trời lạnh thì tay chân buốt như đá, mỗi lần tới kỳ đều cực kỳ đau đớn. Kiếp này tình trạng không
nghiêm trọng như thế, nhưng hiện tại có hài tử, ngoại trừ ăn nhiều cá và đậu, trái cây theo bản năng bổ sung vitamin và anbumin, nàng còn đặc
biệt bảo nhà bếp làm nhiều món giàu chất sắt, ví dụ như gan heo, nấm
mèo, tảo tía, táo đỏ vân vân, dinh dưỡng bổ sung đầy đủ, cốt cho bảo bảo phát triển mạnh khỏe, cường tráng.
Buổi chiều hôm đó, Yến Hồng ăn xong điểm tâm chiều lại cảm thấy hơi bội
thực không tiêu hóa được, vì thế đi vài vòng trong vườn cùng Đông Phương Manh bầu bạn và mấy nha đầu. Nàng đã sớm kêu người thay lối đi trong
hoa viên thành đá cuội, như vậy đi lại có thể thuận tiện mát xa huyệt
đạo, có ích cho thân thể rất nhiều. Mỗi ngày sau bữa ăn, trước khi ngủ
đều phải đi mấy vòng. Đi, đi, đột nhiên nàng cảm thấy dị thường, trong
bụng hình như có con sâu nhỏ đang nhúc nhích rục rịch, nàng ngừng phắt
lại, dán tay lên bụng tập trung cảm nhận, quả nhiên, lại động đậy. Con
à, con đang chào mẹ đấy ư? Yến Hồng kích động không thôi, hơn nữa nôn
nóng cần có người chia sẻ tâm tình với nàng, thế là kéo tay Đông Phương
Manh áp lên bụng mình, hấp tấp hỏi hắn: “Thế nào, có cảm giác không?”
Đông Phương Manh hoang mang nhìn nàng nửa ngày, hỏi: “Sao vậy?” Không
thể không nhắc một chút, gần đây ngôn ngữ và biểu cảm của hắn tiến bộ
thật sự, nhíu mày nhìn nàng.
“Con động đậy, bảo bảo đang động.” Lần đầu tiên chân chính thể hội niềm
vui sướng của người làm mẹ, giọng Yến Hồng run run. Tay Đông Phương Manh lượn trên bụng nàng nửa ngày, quỷ con vừa rồi còn nhảy nhót rất vui vẻ
giờ lại ngậm tăm, Đông Phương Manh không chịu thua dỏng tai nghe ngóng
nửa ngày, vẫn không có thu hoạch gì. Thấy vẻ mặt hắn đổi thành nghi ngờ, nàng cười ấn bàn tay đang định rụt về của hắn lại, đặt lên chỗ vừa rồi
nàng cảm thấy thai máy nhiều nhất, khuyến khích: “Manh Manh sờ lâu một
lát, vừa rồi bảo bảo mệt rồi, nghỉ một lát sẽ động đậy lại.” Nói xong
lại thương lượng với bụng mình: “Bảo bảo, chào cha được không?”
Đông Phương Manh vẫn nghi hoặc như cũ, đúng lúc này, dưới tay đột nhiên
nổi lên một cục nhỏ, hắn hoảng hồn lập tức rụt tay về, nhìn trừng trừng
cái cục nho nhỏ thực tế cách một lớp áo không nhìn thấy gì nửa ngày
trời, mới cẩn thận đặt tay lên lại, một hồi sau, hắn sửng sốt nhìn nàng: “Bảo bảo đang chạy…” Đương nhiên Yến Hồng cũng cảm nhận được nhóc con
đang chuyển động, nàng mỉm cười nhìn Đông Phương Manh ngồi chồm hổm, đổi tay thành mặt, dán lên bụng nàng, nhắm mắt cảm thụ sinh mệnh nho nhỏ
mang lại kỳ diệu và xúc động cho hắn.
“Vì sao… chạy?” Có vẻ như hắn đắn đo phải diễn tả như thế nào, nghĩ một
chút mới hỏi. “Bởi vì bảo bảo trong bụng Hồng Hồng tỉnh dậy, muốn hoạt
động thân thể đó, duỗi tay này, đá chân này, có giống cá nhỏ bơi lượn
không?” Nàng ra sức miêu tả bức tranh hình tượng mà sinh động cho hắn
nghe, muốn hắn cũng cảm nhận được bảo bảo trưởng thành, để cha con càng
trở nên gần gũi. “Vừa nãy… cái gì động?” Hai mắt hắn tròn xoe, tìm tới
tìm lui trên bụng nàng, muốn tìm ra bảo bảo. Nàng cười: “Có lẽ là đầu
bảo bảo, hoặc là tay nhỏ, chân nhỏ, hoặc là mông nhỏ, hi hi.” Lần này
hắn càng ngạc nhiên, háo hức cọ mặt qua lại, cọ làm nàng phát nhột, cười khanh khách, hắn cũng ngu ngơ cười theo.
Từ lúc ấy hắn liền thích kiểu đùa giỡn này, luôn đòi chơi trốn tìm với
bảo bảo, bất kể ngày đêm. Mấy nha đầu đã sôi sục nửa ngày trời, kết quả
thấy cô gia nhà mình chiếm đóng cứ điểm tốt nhất, căn bản không muốn
nhường cho bọn họ hưởng thụ một chút, không nhịn được vò đầu bứt tóc.
Hu, bọn họ cũng muốn chào tiểu thư nhỏ hoặc là thiếu gia nhỏ mà… Vẫn là
Giai Nhân nhiều chiêu, nói với hai người Yến Hồng: “Tiểu thư đứng lâu
như vậy chắc là đùi mỏi rồi, ngồi xuống ghế gỗ nghỉ ngơi một lát đi?”
Nói rồi trải tấm đệm nhỏ luôn mang kè kè bên người lên ghế gỗ cách đó
mấy bước, dưới gốc cây vẫn hơi lạnh, nàng không muốn tiểu thư bị lạnh
làm đau bé con đâu.
Yến Hồng vừa ngồi xuống, không chờ Đông Phương Manh lên sờ, mấy tiểu nha đầu thay phiên nhau hưởng thụ đãi ngộ sờ mó, gạt Đông Phương Manh ra
vòng ngoài. Sắc mặt hắn khó coi trừng bọn họ, mặt phồng lên thành trái
bóng cũng không thấy bọn họ có ý tránh ra, cuối cùng tức giận đùng đùng
túm một người trong đó đẩy ra, chen tới cạnh Yến Hồng, ôm cứng nàng, sau đó hùng hồn quát lớn: “Của Manh Manh!” Rất có khí thế một chồng canh
cửa, vạn nữ là địch. Mấy đóa kim hoa khiêu chiến không lại uy quyền của
hắn, đành hậm hực bỏ qua, âm thầm rủa xả cô gia thật là càng lúc càng
keo kiệt, sờ có mấy cái thôi, khẩn trương y như bọn họ cướp luôn không
bằng. Xong rồi, chiếu tình hình trước mắt, chờ tiểu thư nhỏ hoặc thiếu
gia nhỏ chào đời, có phải bọn họ cũng không được ôm không?!
Chưa tới tối, tin tức bảo bảo động đậy đã lan khắp phủ. Công gia phu
nhân hùng hục chạy tới, lão phu nhân tò tò đi theo mặc cả với Đông
Phương Manh: “Manh nhi à, mẹ sờ một chút thôi, một chút xíu thôi…” Cuối
cùng đạt được tâm nguyện, phu nhân kích động còn lợi hại hơn năm đó bản
thân sinh ra song bào thai nữa, cứ mải mê gọi nào là bảo bối nào là núm
ruột của bà với bụng Yến Hồng, làm lão Công gia sốt ruột trợn mắt: “Ôi
trời, bà đừng vui một mình như thế, rốt cuộc như thế nào mau nói đi!”
Ông là cha chồng, không thể trực tiếp sờ cảm thụ một phen, đành để bạn
già truyền đạt, ai ngờ bạn già này chỉ lo thỏa mãn mình, quăng ông sang
một bên không để ý, tức chết ông.
Hình như bảo bảo nghỉ một lát sức lực lại tràn trề, thỉnh thoảng chào
hỏi nãi nãi, làm lão phu nhân yêu thích cả buổi tối đều không nỡ về
phòng ngủ. Đồ dùng trẻ con đã chuẩn bị cả núi, của Công gia phu nhân
chuẩn bị, của Đông Phương Tề ở kinh thành sưu tầm khắp các ngóc ngách,
của Đông Phương Ngọc từ biên quan sai người đưa về, đến Nhữ Nam Vương
phủ và hoàng cung cũng tặng một đống tới, khỏi cần nói, là ý tốt của
tiểu thế tử và thập lục công chúa.
Mấy tháng tiếp theo, bụng nàng phình lên như khinh khí cầu. Lão phu nhân không yên tâm, quy định lúc nàng đi lại phải có người đỡ. Đông Phương
Manh càng bị tẩy não một bận, dính lấy nàng như cái bóng, chỉ thiếu nước buộc sơi dây thừng trên người nàng. Hai vú già và năm đóa kim hoa càng
khỏi nói, mỗi ngày ăn ngon uống ngọt hầu hạ, một khắc cũng không lơ là.
Mùa hè sắp hết, bụng Yến Hồng càng giống trái dưa hấu lớn sắp chín, tròn vo. Hành động càng trở nên bất tiện, buổi tối ngủ cũng không thể tự trở người, còn thường xuyên bị sức nặng cơ thể đè ép khó thở. Thiếu chút
nàng nghi ngờ liệu mình có bị liệt nửa người không nữa, đương nhiên,
liệt nửa người còn mỏi eo đau lưng nữa.
Đông Phương Manh học bầu ngực già biết cách giúp nàng trở mình. Buổi tối tình nguyện không ngủ cũng muốn canh bên giường giúp nàng. Nàng đau
lòng muốn chết, hắn lại cố chấp không thôi. Cuối cùng đành nhờ Tôn đại
phu kê thuốc an thần, lén lút bỏ trong canh hắn thích uống. Nhìn hắn
ráng chống mí mắt cứ chực sụp xuống ngồi trên giường nhỏ không chịu nằm, Yến Hồng vừa thương vừa xót, chàng ngốc này! May mà rốt cuộc hắn chịu
không nổi, ngã xuống ngủ mất, Yến Hồng mới thở hắt ra. Hắn không chịu
ngủ làm sao nàng ngủ ngon được? Có bọn Y Nhân cách lớp bình phong trải
chăn nằm canh rồi, vấn đề trở mình của nàng không thành vấn đề!
Trước ngày sinh một tháng, Đông Phương Tề lại xin nghỉ chạy trở về, lý
do hay ho là muốn chính mắt nhìn thấy cháu mình ra đời, còn dẫn theo hai bà đỡ vang danh kinh thành, cộng thêm một thập lục công chúa trở về.
Công chúa vừa thấy Yến Hồng, câu đầu tiên là: “Trời ạ, Yến tỷ tỷ sao tỷ
phì ra thế này?” Nghe đi, giống người nói không? Sản phụ sắp lâm bồn có
ai không phì! Nàng còn thon thả chán! Vội vàng sờ bụng nàng một chút,
cảm giác mới mẻ, tiểu công chúa tự biên tự diễn nói chuyện với nhóc con
cực vui, thấy Đông Phương Tề cười khan không sờ, nàng càng đắc ý, nói
chuyện rôm rả: “Ôi cha, nó hoạt bát ghê nha, chắc chắn đây là tay nó, ha ha, chơi vui quá…”
Trừ trợn trắng mắt ra Yến Hồng không còn gì để nói. Vâng, chơi vui lắm,
chơi vui thì mau đi mà sinh lấy một đứa, mắc gì lấy con nàng ra chơi!
Thật ra tiểu công chúa hâm mộ không thôi, xem đi, Manh Manh săn sóc ghê
chưa, còn giúp Yến tỷ tỷ bóp chân, mặc dù vẻ mặt Yến tỷ tỷ chẳng giống
hưởng thụ gì cả… Nàng làm sao biết kỹ thuật mát xa của Đông Phương Manh
hoàn toàn không tu luyện tới nơi, Yến Hồng đâu có cách nào, một mảnh
tình ý của Manh Manh nhà ta mà…