Edit:Trucxinh
Yến Hồng còn nhớ, trong lịch sử có một người nổi tiếng họ Đông Phương,
tên là Đông Phương Bất Bại. Tuy người này ngoại trừ cùng họ ra thì chả
có tí teo quan hệ nào với con trai nàng nhưng địa vị hiện giờ của nhóc
con nhà nàng cũng có thể xưng là “Bất khả chiến bại”.
Mười một tháng mười một, trưởng tôn Trấn Quốc Công phủ đầy tháng. Tất cả những người có máu mặt ở thành Di Lăng có ai không muốn nhân cơ hội
trèo lên cái cây khổng lồ này chứ? Ồ ạt dắt díu nhau mang quà tới tặng.
Cả tòa Công phủ to lớn phải nói là nườm nượp không dứt, khách đến chật
nhà, rầm rộ chưa từng có. Giai Nhân giúp nhận quà đến nhũn tay, vui vẻ
không khép miệng lại được.
Yến Hồng coi như đã hiểu, nàng nói sao mà năm đó lúc mẫu thân giao đồ
cưới của nàng cho Giai Nhân thì con nhãi này kích động như thế, hóa ra
nha đầu này là thần giữ của từ nhỏ, thấy tiền là sáng mắt ra… sau này
giao tài sản cho nàng quản lý cũng yên tâm, cam đoan càng tích lũy càng
nhiều, trở thành một đại phú bà là chuyện ngày một ngày hai. Có điều
ngày đầy tháng này cũng đủ bi thảm, ai bảo nhóc con này tới rạng sáng
mới chào đời chứ? Hai ông bà già trong nhà tính rằng đến ngày mười một
mới tròn đầy tháng. Hai số mười một, ngày lễ độc thân hoành tráng… May
mà cổ đại không thịnh hành ngày này, cũng không biết số Ả rập, Cây Đuốc
Nhỏ coi như “trốn được một tết”.
Yến Hồng bồng con, Cây Đuốc Nhỏ bận rộn phun bong bóng, bên trong mặc
một cái áo vải bông rắc hoa nhỏ, bên ngoài bọc chăn da hổ, đội một cái
mũ đầu hổ nhỏ do lão phu nhân tự tay may, lại thêm tạo hình phun bong
bóng kia nữa, nhìn đẹp y chang con cá vàng đầu lân. Đông Phương Manh sán lại, ngón tay chọt một cái, bong bóng bể, nước miếng dính đầy ngón tay… Cây Đuốc Nhỏ không khóc không quấy, tiếp tục phun không ngừng, bộ dạng
làm người ta yêu thương không thôi. Đông Phương Manh thấy chơi vui, lại
chọt, không dè nhóc con sớm có chuẩn bị, túm lấy ngón tay nghịch ác của
cha mình, sau đó há cái miệng bé xíu, ngậm ngón tay vui vẻ mút.
“Cây Đuốc Nhỏ, thích ăn ngón tay…” Đông Phương Manh bị mút ngưa ngứa,
mặt mày hớn hở không thôi, cũng không rút tay ra, tiếp tục cho nhãi con
mút mút, dù sao hiện giờ nó vẫn là “Đồ đệ không răng”.
Trải qua một tháng, Cây Đuốc Nhỏ phát triển thật đáng mừng. Mắt bé nhìn
chung quanh đã có mục tiêu, mới đầu phần lớn thời gian chỉ nhìn chằm
chằm thứ gì đó sáng ngời vô tình lọt vào tầm mắt, ví dụ như ánh nắng
này, ánh nến này, ánh sáng trên mặt Yến Hồng này. Chỉ cần có thứ gì hợp
nhãn là bé con nhìn chằm chằm không tha. Thành ra lão phu nhân cũng thở
phào, xem ra cháu ngoan sẽ không mắc phải chứng ngốc như con trai, đúng
rồi, Hồng nhi có nói, kêu là “chứng tự bế” gì đó. Nhưng tự bế là tự
phong bế mình à? Nhớ năm đó bà cầm đồ quơ quơ trước mắt Manh nhi, ánh
mắt nó căn bản không di chuyển theo. Yến Hồng sớm đã nắm chắc, chưa từng nghe nói chứng tự bế có di truyền.
Cây Đuốc Nhỏ mút ngón tay cha một hồi, thỏa mãn thả ra, còn mỉm cười một chút, làm lão phu nhân mừng rỡ khoe liên hồi: “Xem xem bé ngoan này,
mới bây lớn đã biết cười rồi, đủ thấy tốt tính lắm đây…”
Cô bảy dì tám đều chen lại, tranh nhau nịnh nọt: “Tiểu công tử có phúc
khí đấy, nhìn bộ dạng này, làm người ta thương biết bao…”
“Tiểu thiếu gia tư chất thông minh, mới chừng này tuổi đã biết làm lão
phu nhân vui vẻ, có thể thấy sau này nhất định hiếu thảo…”
Yến Hồng nghe mà miệng giật giật. Đứa nhỏ mới một tháng, nhìn ra được
hiếu thảo hay không à. Có điều thời gian này, thân thể nhỏ bé của Cây
Đuốc Nhỏ luôn đắm mình trong cuộc sống phong phú mà vui vẻ, nét mặt mơ
mơ màng màng bắt đầu tan dần, ăn no mặc ấm, lúc người sạch sẽ thơm tho
bắt đầu để lộ vẻ mặt thỏa mãn. Lúc tắm rửa, chỉ cần thoát khỏi quần áo
bó buộc trên người, không biết có phải nước ấm làm máu tuần hoàn khiến
nhóc con thấy dễ chịu hay không mà biểu tình của nó càng gần với vẻ mặt
cao hứng. Tay chân cũng cọ quậy nhiều hơn trước, bắp thịt mềm nhũn như
cái bánh bao lúc trước cũng rắn chắc hơn. Chỉ cần có người chạm nhẹ đầu
ngón tay vào mặt nhóc con, nó sẽ cong miệng lên mỉm cười, còn vung cánh
tay như ngó sen sau đó tóm lấy tất tật những thứ có thể chụp được nhét
vào miệng.
Nhớ mấy ngày trước lúc nó đang bú sữa tự dưng túm lấy “bánh bao” của
nàng, nàng thật kiêu ngạo bậy một phen. Biết túm này nọ rồi kia, nhóc
con thông minh ghê! Có lẽ là đông người chen lấn quá, cản trở nhóc con
hít thở không khí trong lành, nó bắt đầu khó chịu dụi dụi vào lòng Yến
Hồng, thân mình nho nhỏ cũng bắt đầu ngọ nguậy, miệng há rồi ngậm, như
đang nhắc nhở Yến Hồng điều gì. Không biết vì sao, Cây Đuốc Nhỏ cực kỳ
thích co ngón tay trỏ và ngón cái thành vòng tròn, mặc kệ là thức hay
ngủ, luôn có thể thấy dấu OK kinh điển của bé.
“Cây Đuốc Nhỏ sao vậy?” Thập lục công chúa cũng chen lại đây vội hỏi.
Yến Hồng nhẩm tính thời gian: “Nên cho bú, bảo bảo đói rồi.”
Thế là mọi người biết điều tản đi, hai vợ chồng đi vào phòng trong cho
bảo bảo ham ăn bú. Cây Đuốc Nhỏ bú no, nhóc lại mệt, há cái miệng nhỏ ra ngáp mấy cái rất khẽ, hai mắt lim dim một chút, liền ngủ ngon lành.
Đông Phương Manh đang định đứng dậy, Yến Hồng lại túm hắn lại: “Manh
Manh, chờ một lát xem tư thế ngủ của Cây Đuốc Nhỏ, nhìn vui lắm!” Có một câu mà Yến Hồng không nói, tư thế ngủ muôn hình vạn trạng của Cây Đuốc
Nhỏ, di truyền hết mình từ cha nó đây!
Quả nhiên không tới một lát, miệng bảo bảo há ra, một bàn tay mũm mĩm vô thức vươn tới bên tai tiếp tục “OK”, cái tay còn lại giơ lên quá đầu
nắm thành nắm đấm. Tạo hình gì đây? Nữ thần Tự Do hay là muốn học Đổng
Tồn Thụy nổ lô cốt? (Đổng Tồn Thụy (1929 – 1948) anh hùng giải phóng quân TQ dùng thân mình gài mìn nổ lô cốt địch). Lại một hồi, Cây Đuốc Nhỏ đổi tư thế, đầu nghiêng một bên, tay giơ lên
đỉnh đầu không động đậy, có điều nắm tay xòe ra không làm OK nữa, cánh
tay gác lên trán cũng xòe ra, y chang bộ dạng tước khí giới đầu hàng,
miệng cũng ngậm lại, có thể nghe được tiếng hô hấp của nhóc con đang ngủ say.
Yến Hồng phỏng đoán có khi Cây Đuốc Nhỏ ngủ mơ, nếu không sao cứ đổi tư
thế liên tục? Không tới hai khắc, nhóc con lại đổi tạo hình. Áng chừng
cảm thấy tư thế đầu hàng không đẹp lắm nên đổi sang nhà trầm tư rồi! Một tay rụt lại đè dưới má, tay kia triệt thoái từ trên trán về một bên má. Nếu không phải bảo bảo còn chưa biết lật, nhìn cứ y như nằm ngủ nghiêng vậy, không biết nhóc con mơ thấy cái gì mà chân mày nhợt nhạt còn cau
lại, miệng nhỏ mím chặt, phối hợp với biểu tình này thật phù hợp với chủ đề tư thế thâm trầm, oái. Hai người coi vui quên trời đất, quên béng
tình hình náo nhiệt trong tiền sảnh.
Đợi Cây Đuốc Nhỏ tỉnh giấc, hứng trí của Yến Hồng vẫn không giảm, giúp
con bày ra thế POSE, nếu không phải cổ đại không có máy chụp hình, chắc
chắn nàng sẽ chụp lại toàn bộ mấy tư thế kinh điển này cất giữ. Xem này, con nàng là thiên tài, nhỏ như vậy đã bắt chước mèo cầu tài rồi, còn có Tôn Ngộ Không và nhị sư đệ nữa, cái miệng dúm lại mắt trừng trừng, có
phong thái của đại sư huynh nha!
Cuối cùng hai người chơi vui vẻ quá, Cây Đuốc Nhỏ không vui, ngoác miệng gào một trận, gọi Đông Phương Tề sốt ruột cháu chạy tới, vừa vén rèm
lên đã quát lớn: “Trộm cắp phương nào, dám chọc cháu bảo bối của ta?”
Kết quả bắt ngay tại trận cái tay gây án còn chưa kịp thu hồi của Yến
Hồng. Mặt mũi Đông Phương Tề vặn vẹo tại chỗ, đã thấy mẹ kế vô lương tâm nhưng chưa thấy qua mẹ ruột nào vô lương tâm như thế! Đem con trai mình ra làm trò chơi! “Đệ muội, muội làm cái gì thế? Coi Cây Đuốc Nhỏ khóc
thương chưa này!” Nói rồi xộc tới không cần phân bua bồng Cây Đuốc Nhỏ
vào lồng, tư thế khá là chuyên nghiệp, chí ít cũng biết để đầu Cây Đuốc
Nhỏ gối lên cánh tay, còn dùng tay bợ mông bé con, xem ra lén lút luyện
tập không sai. Yến Hồng bị bắt quả tang tại trận, cũng hơi xấu hổ sờ
mũi, cười hềnh hệch. Cũng không phải lần đầu nàng gây án đâu… lần sau
nhất định phải cẩn thận dè chừng, không để bị bắt gặp nữa, khụ, ý nàng
là lần sau tuyệt đối cẩn thận không chọc nhãi con khóc.
Khó khăn lắm Đông Phương Tề mới ôm cháu yêu về được, còn đắc ý hơn cả
bạn cha chính tông của Cây Đuốc Nhỏ, một bên hừ hừ giai điệu kỳ quái dỗ
bảo bảo, một bên tranh thủ đắc ý khoe khoang với cha mẹ đứa nhỏ: “Ui hai người xem nè, sống mũi Cây Đuốc Nhỏ vừa thẳng vừa cao giống ta ghê
chưa, miệng cũng giống, mặt cũng giống, còn có trán này, cằm này lông
mày này, ánh mắt nữa, đều tuấn tú bất phàm vô cùng, tất cả đều giống
ta!”
“Xì, giống ngươi thì tiêu rồi, theo ta thấy, vẫn giống Yến tỷ tỷ hơn.”
Hễ Đông Phương Tề xuất hiện ở đâu, không quá một phần mười nén nhang,
nhất định thập lục công chúa giá đáo. Đương nhiên nàng đến cũng để trợ
chiến cho Yến Hồng, chuyên môn đánh bại Đông Phương Tề.
“Ai nói? Cô tự lại mà xem, lớn giống hệt ta hồi nhỏ!” Đông Phương Tề
kiên quyết cho rằng Cây Đuốc Nhỏ thừa kế gien tốt đẹp của hắn, chống cự
đến cùng.
“… mệt ngươi nhớ được lúc nhỏ mình trông thế nào… ta thấy á, nhiều lắm chỏm tóc máu trên đầu nó giống ngươi thôi…”
“Đương nhiên rồi, tóc đen dày thế này cơ mà… ê, cô nói thế có ý gì hả?” Đông Phương Tề mới đắc ý có một lát lập tức nổi giận.
Lại nói hắn mà cãi nhau với thập lục công chúa là y như rằng vẻ ngoài
nho nhã lễ độ ôn hòa không thấy đâu nữa, buồn vui thất thường. Có câu gì nhỉ, không phải oan gia không đụng đầu, Yến Hồng rất khoái nhìn bọn họ!
“Ý là bộ dạng ngươi khó coi đừng làm bẩn Cây Đuốc Nhỏ đáng yêu, mắc công người ta lớn lên giống tính ngươi làm hư giá thị trường…” Thập lục công chúa nói một tràng dài chửi người không thở dốc, không ngừng lấy hơi
xem ra hồi này tiến bộ thần tốc.
Đông Phương Tề thật sự tức không chịu được, xông qua căm phẫn tìm Yến
Hồng lấy chứng cứ: “Đệ muội, muội nói xem, Cây Đuốc Nhỏ nhìn có giống ta không?”
Yến Hồng thật tình hết chịu nổi trợn trắng mắt nhìn nhị bá nhà mình.
Lông mày Cây Đuốc Nhỏ còn mờ chưa nhìn rõ hình dạng, được thôi, miệng
mắt thì nhìn cũng giống đó, nhưng hắn và tướng công nàng là huynh đệ
song sinh, trẻ con giống cha, giống hắn cái gì! Tên này đắc ý cái gì, có đắc ý cũng là nàng sinh ra đây nè! Ở chung với vị nhị bá này lâu ngày,
tính tình hắn càng ngày càng không bình thản như lần đầu gặp mặt nữa,
ngược lại có xu hướng thuốc nổ áp sát hoa thủy tiên…
“Cây Đuốc Nhỏ, con của Manh Manh!” Đông Phương Manh ngẩn ra nửa ngày đột nhiên sực nhớ, tuyên bố chủ quyền với bé con. Nói xong đứng dậy duỗi
tay ra muốn cướp lấy bé con trong lòng ca ca mình.
Đông Phương Tề vội vàng bồng đứa nhỏ né sang một bên: “Ui, huynh nói này Manh đệ, cho nhị ca bồng một lát đi mà, của đệ còn không phải của
huynh…”
Ọc, cơm ăn bậy được nhưng nói không nói bậy được à. Đấy thôi, báo ứng
liền thấy chưa, Cây Đuốc Nhỏ ra mặt giùm cha ruột liền, tè hết lên người nhị bá phụ, còn nhe hàm răng chưa mọc ra cười. Thập lục công chúa cười
hả hê, đáng đời, ai bảo hắn mắng nàng là con khỉ cái, không biết Cây
Đuốc Nhỏ cùng một phe với nàng hả!