Edit:Trucxinh
Mọi người đang đùa đứa trẻ vui sướng, Diệu Nhân trề môi không tình
nguyện đi vào. “Nhìn miệng muội kìa, treo được cả hai cân thịt heo rồi.
Ai chọc Diệu Nhân nhà chúng ta mất hứng thế? Ta xả giận cho muội!” Yến
Hồng cười hỏi.
“Người trong phủ tới, lão phu nhân sai nô tỳ tới mời tiểu thư qua.” Diệu Nhân chu mỏ không có ý định thu hồi, giọng đầy vẻ khinh thường đến cả
thập lục công chúa luôn lơ đễnh cũng nghe ra được.
“Trong phủ?” Nhất thời Yến Hồng không phản ứng lại kịp, phủ nào?
“Yến phủ á, Nhà Mẹ Đẻ của tiểu thư ngài!”
“… Ta chưa từng có nhà mẹ đẻ.” Yến Hồng cười nhạt, ánh mắt hờ hững lại
khiến Đông Phương Manh đang nhìn nàng phát hiện, bất an níu tay nàng,
trong mắt đầy lo âu.
“Không có gì, đi gặp thôi. Kiểu gì cũng phải giải quyết.” Yến Hồng cười
cười với hắn, tạm thời giao con cho Đông Phương Tề, sau đó dắt Đông
Phương Manh cùng đi ra ngoài. Câu này làm tâm trạng Diệu Nhân khá hẳn
lên, cười hì hì đi đằng sau tiểu thư nhà mình, lưu lại Đông Phương Tề và thập lục công chúa hai mặt nhìn nhau, đầu đầy sương mù. À, còn có nhãi
con đang mút ngón tay nước miếng văng tung tóe nữa.
Đến tiền sảnh, người nên đến, không nên đến toàn bộ có mặt cả. Thấy cha
ruột, mẹ kế và một muội muội, vẻ mặt Yến Hồng không thay đổi bao nhiêu,
không nhìn ngang ngửa đi tới trước mặt mọi người, khom lưng hành lễ với
cha mẹ chồng: “Gặp qua cha mẹ!” Đuôi mắt liếc thấy Yến phu nhân đang
thọt khuỷu tay vào cha ruột mình, Yến lão gia. Cho nên không hề ngoài ý
muốn khi nghe được hai kiểu trả lời hoàn toàn bất đồng.
Cha mẹ chồng cười thân thiết: “Hồng nhi đến rồi…” Lão gia phu nhân Yến gia đồng thời cao giọng đáp một tiếng: “Ồ.”
Ngược lại khiến Công gia và phu nhân ngẩn ra, hai người nhìn nhau một
cái, lại nhìn vẻ mặt hờ hững của Yến Hồng, rốt cuộc phát hiện có điểm
không ổn. May mà nghĩ sui gia lần đầu đến đây, chỉ giữ vài người trong
nhà, bằng không tình cảnh kỳ quặc này để người ngoài nhìn thấy thì thật
khó ăn nói… Giai Nhân hầu hạ bên cạnh nhếch môi cười khẩy, người có mắt
đều thấy được tiểu thư hành lễ bên này, bọn họ ờ cái gì mà ờ!
Lão phu nhân thấy tình hình không hay lắm, cười dàn hòa: “Hồng nhi à,
sui gia tới rồi, mau chào hỏi đi.” Vốn định nói một tràng nồng nhiệt,
thấy tình hình này cũng không nói ra nữa.
“Lão gia, phu nhân, đã lâu không gặp.” Dường như Yến Hồng để ngoài tai
màn ‘Cướp Lời’ vừa rồi, khẽ khàng vái chào, đối xử chẳng khác gì những
khách khứa khác. Yến lão gia xấu hổ vô cùng, sắc mặt đổi rồi lại đổi,
không nhịn được cuối cùng vẫn sa sầm mặt lại.
Ngược lại, Yến phu nhân đương nhiệm cứ như không thấy được Yến Hồng lạnh nhạt, cười the thé: “Ôi trời, xem đại nha đầu nhà chúng ta này, gả đi
mới hơn một năm đã xa lạ với cha mẹ rồi. Kêu lão gia phu nhân gì chứ, để sui gia cười rồi.” Nói rồi còn đứng dậy bày đặt nhiệt tình muốn nắm tay Yến Hồng, vừa sán lại gần vừa cười thật kinh khủng: “Con đó, cứ thích
đùa như thế.”
Yến Hồng nghiêng mình tránh né, mỉm cười: “Nếu Yến Hồng không nhớ nhầm,
từ sau khi mẫu thân mất, cách xưng hô Yến Hồng này đã gọi hơn sáu năm
rồi, cần gì phải đổi lại?”
Đời này, người nàng bằng lòng kêu mẹ cũng chỉ có một linh hồn đã mất và
mẹ chồng đối xử tử tế vô cùng với nàng mà thôi. Nữ nhân này, chừng nào
thì đồng ý đảm đương danh xưng này, không phải đã ép nàng sửa miệng từ
lâu rồi sao? Yến phu nhân đương nhiệm đờ ra, thần sắc nhanh chóng bình
thường trở lại, dừng chân, đổi thành vẻ mặt ai oán: “Hồng nhi, con còn
trách mẹ gả con đi sớm ư? Thật ra mẹ cũng không nỡ đâu, nhưng hôn sự tốt như vậy, mẹ cũng sợ con bỏ lỡ thôi…” Vừa nói vừa vờ lau khóe mắt căn
bản chẳng có giọt nước nào.
“Thế à?” Yến Hồng nhướng mày, giả bộ đi, muốn giả thì mau giả, bằng
không lát nữa lộ bộ mặt thật ra thì không có cơ hội nữa đâu.
“Tỷ tỷ, sao tỷ có thể như thế? Chẳng lẽ gả vào hào môn rồi có thể không
nhận cha mẹ sao?!” Yến Vân làm bộ yểu điệu chịu không thấu lại căm phẫn
dâng trào nhỏ nhẻ chỉ trích Yến Hồng. Đương nhiên nếu ánh mắt nàng ta
không thỉnh thoảng liếc về phía Đông Phương Manh bên cạnh Yến Hồng thì
càng có sức thuyết phục hơn.
Giai Nhân trề môi, vị tiểu thư ẻo lả này bây giờ thì dịu dàng nhỏ nhẹ,
điệu bộ uyển chuyển, sao quên mất cái bản mặt giương nanh múa vuốt với
tiểu thư ở trong phủ hồi xưa rồi? Vợ chồng Công gia đều chau mày. Không
khí giương cung bạt kiếm trước mắt này thật tình quá mức chênh lệch với
cảnh “vui mừng gặp lại” như hai ông bà dự tính. Có điều thấy vẻ mặt Yến
Hồng từ đầu tới giờ đều lạnh nhạt, hai ông bà cũng không nói chuyện, chờ cục diện tiếp sau. Dù gì hiện tại Hồng nhi là con dâu ông bà, ông bà
không muốn chỉ trích nàng trước khi biết rõ sự tình.
Yến Hồng cười lạnh trong lòng, ngoài mặt thì không để lộ: “Không phải
lão gia phu nhân quý nhân hay quên đấy chứ? Ngày đó trước khi xuất giá,
chẳng phải các vị không chờ kịp đã tuyên bố Yến phủ và Yến Hồng ta không có quan hệ gì nữa, xuất giá ba ngày cũng không cần về nhà, sau này sống tốt hay không đều do tạo hóa của chính mình, không liên quan đến Yến
phủ sao? Sao mới có hơn năm hai vị đã quên rồi thế? À, ngược lại phải
cảm tạ hai vị còn chịu để ‘Họ Yến’ cho ta, bằng không sau này tìm không
thấy nguồn cội của mình, thật sự tội lỗi.”
Công gia phu nhân vừa nghe, lông mày vốn đã co lại giờ càng nhíu chặt
hơn, ánh mắt nhìn đám người Yến phủ thêm lạnh lùng soi mói. Không ngờ
tình cảnh Hồng nhi ở Yến phủ trước khi xuất giá lại khổ sở như thế!
Chẳng trách sau khi nàng gả tới đây không hề nhắc tới người nhà mẹ đẻ,
cũng chưa từng có yêu cầu về bên đó… miễn về lại mặt còn do Yến phủ tự
đề xuất nữa! Ông bà vốn tưởng hồi trước có lẽ con dâu nhà mình ở phủ nhà không quá như ý nhưng không ngờ lại không như ý tới mức này!
Đông Phương Manh mơ hồ cảm giác Yến Hồng dằn cơn phẫn nộ, giật giật tay
áo nàng, thấy nàng quay đầu nhìn hắn, hắn sờ mặt nàng, nói nhỏ: “Không
tức giận.”
Yến Hồng lắc đầu cười với hắn. Vật đổi sao dời, vốn dĩ nàng cũng không
muốn có quan hệ gì với bọn họ nữa, cũng biết bọn họ lật lọng tìm tới
mình tất có ý đồ. Bỏ đi, loại tiểu nhân này, nàng cần gì tức giận, ngược lại làm người mình để ý lo lắng. Yến lão gia thở không ra hơi, mặt đỏ
sậm, mắt trợn tròn, thân hình run run, nói chuyện cũng không ăn khớp:
“Ngươi… ngươi… ngươi đồ bất hiếu…” Tức quá nên nói không ra hơi. Giai
Nhân ác ý suy đoán, có phải vì nói đúng bản chất ác độc của lão nên thẹn quá hóa giận không? Hừ, tốt nhất tức chết đi!
Yến phu nhân đương nhiệm không sao ngờ được Yến Hồng thẳng thừng phơi
bày quan hệ tồi tệ giữa bọn họ trước mặt Công phủ, nhất thời không hạ
mặt mũi xuống được, vẻ mặt thoáng âm trầm. Cứ tưởng có vợ chồng Công gia ở đây, nha đầu này tốt xấu gì cũng nể mặt một chút, khách sáo vài câu
bà ta có thể kiếm cớ yêu cầu nhà mẹ đẻ gặp riêng nha đầu này, tương lai
kiếm cho nữ nhi mình một mối nhân duyên tốt đẹp, cũng vừa khéo để Vân
nhi lộ mặt, nói không chừng nhị công tử nhìn trúng thì sao! Đợi Vân nhi
gả cho Đông Phương Tề làm nhị thiếu phu nhân rồi, bà ta sẽ tính sổ nha
đầu này! Dù sao hồi trước ở Yến phủ nha đầu này luôn có bộ dạng không
mặn không ngọt mặc người ta làm thịt, cả ngày rúc trong cái viện nhỏ ả
chết tiệt kia để lại, bà ta còn tưởng nha đầu này nhát gan như thế chẳng có uy hiếp gì nên mới bỏ đi ý định trong đầu. Không ngờ mới gả vào hào
môn được mấy ngày, lá gan nha đầu này phình lớn như thế! Chẳng lẽ lúc
trước nó luôn giả heo ăn cọp?! (sự thật bà phòng nhì này là chim!) Bất
quá hiện tại bọn họ có việc nhờ nó, đành nhịn vậy.
Yến phu nhân nghĩ thông mấu chốt trong đó, thần sắc luôn biến đổi tự
dưng lại tươi hẳn lên, cười híp mắt chuyển đề tài, quay sang Đông Phương Manh nãy giờ vẫn bị bọn họ bỏ qua, làm như rất quen với hắn bước lên
nói: “Ôi cha đây là cô gia sao? Thật sự là tuấn tú ngời ngời phong lưu
hào phóng kiệt xuất bất phàm…”
Đông Phương Manh tỏ vẻ ghê tởm hất tay bà ta ra, nhíu mày trừng bà ta,
nói cũng lười nói, trực tiếp hừ một tiếng nặng trịch, hếch mặt sang một
bên không thèm nhìn. Chiêu này hắn học từ Đông Phương Tề, mỗi lần Đông
Phương Tề ghét bỏ thập lục công chúa đều là bản mặt này.
Yến phu nhân lại bị bẽ mặt, mặt thiếu chút không nén được giận, trăm cay nghìn đắng mới miễn cưỡng duy trì biểu tình trên mặt, có điều nhìn sao
cũng thấy sượng trân. Yến Vân vừa thấy mẹ nàng ta chịu thua, lập tức
tiếp sức: “Vân nhi ra mắt tỷ phu.” Hàm lượng đường trong giọng nói đạt
tới chín phần chín, dáng vẻ dịu hiền cúi đầu ngoan ngoãn, vừa vặn che
mất nét mặt không vui của nàng ta. Dọc đường đi nàng ta cũng thấy rồi,
Công phủ này lộng lẫy đàng hoàng hơn Yến phủ không biết bao nhiêu lần!
Vốn nàng ta còn tự an ủi mình, giàu có mấy kẻ kia cũng chỉ là đồ ngốc,
không ngờ lại tuấn mỹ sáng sủa như thế! Thất sách, thất sách thật, người tốt như thế, sao ban đầu nàng ta lại bị mỡ heo mờ mắt nhường cho nha
đầu chết giẫm Yến Hồng kia! Hối hận xanh cả ruột! Đông Phương Manh không phản ứng. Một là hắn không để ý đến ai trừ người nhà, hai là thật tình
hắn không biết Yến Vân gọi hắn.
Giai Nhân cười thầm, lặng lẽ giơ ngón tay cái với Đông Phương Manh. Yến
Vân không ngờ mình cũng đụng phải cây đinh như mẫu thân. Xưa nay nàng ta lại không chịu để mình ấm ức bao giờ, lập tức tỏ vẻ bất mãn và tủi
thân, còn u oán liếc Đông Phương Manh mấy cái, kết quả vẫn bị phớt lờ,
làm khuôn mặt vốn dĩ đã trắng của nàng ta càng giống như sương giá. Yến
Hồng cũng không đếm xỉa tới hai mẹ con Yến phu nhân, kéo Đông Phương
Manh qua một bên ngồi xuống.
Mấy năm lão phu nhân còn sống ở kinh thành có trò đấu đá lục đục nào mà
chưa thấy qua. Màn trước mắt vừa rồi, chỉ thoáng chốc là hiểu bảy tám
phần chuyện quá khứ, trong lòng càng không thích Yến phủ, có ý nâng cao
thể diện cho con dâu mình, bèn bưng chung trà lên dùng nắp trà gạt vài
cái, nhấp một ngụm trà rồi nói: “Hồng nhi à, con mới ở cữ xong, thân thể vẫn cần phải điều dưỡng nghỉ ngơi cho tốt. Mấy chuyện không quan trọng
thế này không cần bận tâm. Không phải thập lục công chúa có mang đồ bổ
trong cung đến sao? Có nhớ uống không hả?”
Yến Hồng thấy ấm lòng, người ta nói mẹ chồng con dâu trời sinh đã đối
chọi nhau, nhưng mẹ chồng nàng chắc chắn phá vỡ lệ thường không có đạo
lý này rồi, còn khiến nàng lần nữa hưởng thụ tư vị được mẫu thân che
chở. Bèn vâng dạ: “Hồng nhi nhớ rồi, cám ơn mẹ.”
“Con bé này, người một nhà khách sáo cái gì.” Lão phu nhân làm như không nhìn thấy người nhà Yến phủ còn không biết xấu hổ đứng ỳ ra đó, cứ cười tít mắt hỏi han tình hình hồi phục của Yến Hồng, Yến Hồng cũng vui vẻ
phối hợp.
Mặt mũi Yến lão gia vốn đã rơi xuống đáy cốc giờ càng rớt xuống vực sâu
không đáy. Ông ta đứng cũng không được ngồi cũng không xong. Vốn dĩ còn
trông vợ chồng Công gia biết lễ nghĩa khuyên nhủ một chút, không ngờ bọn họ lại mặc cho đứa con bất hiếu này đối xử với người cha là ông ta như
thế! Không phải Yến phu nhân và Yến Vân không giận dữ, nhưng bọn họ
không dám làm gì Yến Hồng trước mặt lão Công gia, đành nghẹn cơn tức
liều mạng nghĩ coi còn có cách gì vãn hồi không. Thậm chí Yến Vân còn
oán trách cha mẹ mình, ban đầu sao không nghe ngóng rõ ràng, hại mình
mất đi mối duyên tốt.
Đôi bên đều mang tâm sự riêng. Đông Phương Tề bồng Cây Đuốc Nhỏ đi
trước, thập lục công chúa đi đằng sau hô hào: “Để ta ôm một chút thì đã
làm sao!” Dứt lời, hai người đã vào đến tiền sảnh.