“Nương nương! Nương nương! Bệ hạ tới!” Ta đang thêu một cái yếm, nghe có người thông báo như thế, giật mình buông tay, chiếc yếm rơi xuống đất. Thu Tễ đỡ ta đứng lên, sắp sau tháng rồi, bước đi cũng hơi khó khăn, ta từ từ đến bên cạnh cửa chờ chàng tiến vào.
“Thiếp tới chậm, thỉnh an hoàng thượng.” Chàng đưa tay nâng ta dậy.
“Nàng đang mang thai, không cần đa lễ.” Chàng gầy.
“Đa tạ hoàng thượng quan tâm, còn nhớ đến thiếp.” Ta khách khí nói.
“Chỗ này tuy vắng lặng xa cách nhưng lại là nơi dưỡng thai tốt.” Có chút xấu hổ, có chút mù quáng, chàng cũng không biết nói điều chi cho phải: “Sắp sáu tháng rồi.” Chàng vuốt bụng của ta.
“Ừ. Vũ Thục Dung, sắp lâm bồn rồi…” Ta nhỏ giọng hỏi.
“Ừ.”
Nhìn nhau không nói gì.
“Trẫm đi về trước. Nàng nghỉ ngơi đi…” Chàng nói, sau đó xoay người rời đi.
“Bệ hạ, nương nương khi nào có thể trở về cung.” Đoàn Nhi bỗng nhiên mở miệng hỏi. Phát hiện mình lỡ lời vội vàng quỳ xuống đất: “Nô tỳ có tội, xin hoàng thượng tha mạng!”
“Ngươi bảo hộ chủ tử của mình, có tội gì. Bên ngoài rất loạn, ở đây yên tĩnh thanh tịnh, chăm sóc chủ tử nghỉ ngơi cho tốt là được rồi.” Sau đó xoay người rời đi.
Giống như là một giấc mộng, đến rất vội, đi cũng vội.
Ta thở dài một hơi, lại tiếp tục thêu cái yếm của ta. ta thêu lên đó một cây lựu, bất luận là bé trai hay gái đều được, bình an cát tường còn quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
“Nương nương, bệ hạ sai nội vụ phủ mang đồ tới.” Thu Tễ nói.
“Ừ.” Cho dù là vật gì ta cũng không có tâm tình để ý đến.
“Tặng nương nương đôi ngọc như ý, đôi vòng tay phỉ thúy, mấy cái ngọc trâm băng ngọc, và một ít thuốc bổ tốt nhất, còn có gấm vóc lục là, công công mang đồ đến tuyên đọc, bệ hạ nhắc nhở nương nương đừng quá mệt nhọc.” Đem quà tặng để lên trên bàn, chờ ta chọn lựa.
“Ừ. Đẹp mắt không?” Thêu xong rồi, tay nghề thủ công của ta vốn tệ, hiện tại mới phát hiện, vẫn còn dùng tạm được.
Nếu sinh bé gái, ta muốn dạy nàng hát, dạy nàng múa, còn muốn dạy nàng đánh đàn tranh, cùng nàng ngân thơ ca, nói chuyện phiếm.
Nếu sinh bé trai, ta muốn để nó học võ, để nó đọc sách, học gì cũng được nhưng đừng học chuyện quốc sự, làm nghề gì cũng được nhưng đừng làm hoàng thượng, tỷ như Phất vương vậy, làm một vương gia tự do tự tại chẳng phiền não điều chi càng thêm thoải mái.
Khi mang thai cơ thể thường mệt mỏi, chốn lãnh cung này quả thực thanh tịnh yên bình, cũng không có ai đến thăm hỏi, thỉnh thoảng Hoa Hiền Phi có đến thăm nom một lát, đôi lúc sẽ ngồi cùng ta làm một vài bộ quần áo cho đứa bé sau này.
Nàng ta cũng sống trong tịch mịch, tuy rằng dưới trướng có một đại hoàng tử, cũng có chỗ dựa, nhưng lại ít được hoàng thượng để tâm đến, may mà có đứa bé, hoàng thượng mỗi khi nhớ đến đứa bé cũng ghé qua cung của nàng thăm nhìn đại hoàng tử.
“Mang cây vải màu đỏ thắm đó đến chỗ Hoa Hiền Phi đi!” Bất kể có phải thật lòng tốt hay không thì cũng chỉ có mỗi nàng thường xuyên làm bạn với ta trong khoảng thời gian ta cô đơn nhất.
“Ừ. còn mấy hộp bột phấn này, các ngươi tự chia nhau đi, ta đang mang thai, không thể dùng những thứ này, không có lợi cho thai nhi.” Ta cười nói. Cảm thấy có vài phần ủ rũ, sau đó xoay người nghỉ ngơi.
Khi thức dậy thấy trời đã tối rồi, chợt nghe bên ngoài có tiếng trò chuyện, tiếng nói rất nhỏ như đang thì thầm điều gì.
“Là ai ở bên ngoài?”
“Nương nương, ngài thức dậy rồi ư?” Vào cửa là Vũ Tình và Thu Tễ.
“Ừ, các ngươi ở bên ngoài nói cái gì đó?” Ngủ nhiều đến mức xương khớp muốn nhão ra rồi.
“Không có việc gì, chỉ nói trong khoảng thời gian này sức khỏe của nương nương tốt hơn nhiều, ăn được ngủ được, lên cân cũng không ít, lại không có người tiến vào đây quấy rầy, thần sắc cũng đẹp hơn nhiều.” Vũ Tình vừa cười vừa nói, ta lắng nghe trong lòng ngược lại cũng hài lòng. Quả thực so với ngày xưa mập không ít.
“Nương nương có thấy đói bụng không? Nô tỳ xuống nhà bếp sai họ dọn thức ăn lên nhé.” Sau đó cười khanh khách xoay người đi ra.