Đế Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 79: Chương 79: Xoay chuyển càn khôn, dụ hoặc quân vương [1]




Thời tiết ấm dần lên, mỏi mệt cũng dần dần tan biến.

“Nương nương, uống chén tổ yến nhé.” Đoàn Nhi đi tới, mang theo một chén canh tổ yến.

Ta buông chiếc áo bông nhỏ đang làm dở trên tay xuống, cầm lấy chén canh tổ yến trong tay Đoàn Nhi, từ từ uống cạn. Bụng lúc này đã rất lớn, chỉ cần khẽ cử động cũng thấy mệt mỏi vô cùng, thân thể rất cồng kềnh, chỉ những lúc trong lòng thấy thoải mái ta mới đi ra vườn hoa dạo một chút, còn lại đều giam mình ngây ngô ở trong phòng

“Nô tỳ…” Đoàn Nhi ấp úng nói gì đó nhưng lại ngại ngùng không dám lên tiếng.

“Chuyện gì?”

“nô tỳ có thể sờ một chút không?” Nàng ta cúi đầu nhỏ giọng nói.

“Dĩ nhiên là được rồi.” Ta cầm lấy tay nàng đặt lên trên bụng của mình.

“Đứa bé… đứa bé đạp này.” Nàng ta ngạc nhiên nói với ta, “Nương nương hy vọng đứa bé sẽ là hoàng tử hay là công chúa?” Nàng ta ngước mắt hỏi ta.

“Công chúa nhé…” Như vậy có thể cùng chơi đùa với ta.

“Cũng tốt, Nương nương xinh đẹp như vậy, cô bé nhất định sẽ vô cùng xinh đẹp!” Ta nghe nàng ta nói như vậy chỉ cười cười không đáp.

“Tiểu thư!” Đã lâu không nghe thấy có ai gọi ta như vậy, vội xoay người lại thì thấy Liên Tâm đứng ở cửa.

Cứ như vậy trong nháy mắt, ta cảm giác tất cả lời nói đều là dư thừa, nàng ta ăn mặc một thân quần áo màu đỏ thắm, thần thái đã không còn giống như trước đây.

“Tiểu thư…” Mắt của nàng ngập trong nước mắt, khiến cho ta mơ hồ không rõ vì sao.

“Tiểu thư…” Nàng ta chạy tới, quỳ gối chân của ta. “Liên Tâm… Liên Tâm thấy hổ thẹn…” Nàng ta khóc không thành tiếng.

Ta đỡ nàng ta đứng lên “Có gì mà hổ thẹn với không hổ thẹn, ta còn tưởng khi gả ngươi đi rồi sẽ không còn được gặp lai nhau, Giờ gặp nhau thế này đã là phúc khí. Nói những lời đó làm gì?”

Ta vuốt mặt của nàng “Mập ra không ít, thần sắc cũng khá hơn nhiều, Nếu như ngươi gầy đi, ta nhất định sẽ đi tìm cái tên Phương Húc kia tính sổ!”

“Tiểu thư chớ lo lắng cho nô tỳ, tướng công chăm lo cho nô tỳ rất tốt, hơn nữa còn không ngại xuất thân của nô tỳ, Có điều, sao ngài đang mang thai lại sống ở nơi như thế này?”

“Mà thôi cũng không có gì, ở đây ngược lại thanh tịnh.” Ta vung tay ý bảo những người bên cạnh lui xuống.

“Nô tỳ mới vừa rồi đến tìm ngày, bước vào Đào Chước cung chỉ thấy bên trong lác đác vài người, hỏi ngài đang ở đâu, bọn họ nói ngài ở chỗ này…” Nàng ta muốn nói lại thôi: “Nếu là một cậu bé, cũng có thể cứu tiểu thư ra ngoài.”

Ta lắc đầu, thở dài: “Ta ngược lại hy vọng nó là một cô bé, sau này sẽ không phải tham gia vào những trận tranh đấu hỗn loạn trong cung đình, gã cho một trượng phu bình thường sống cuộc sống thanh nhàn như vậy sẽ tốt hơn.”

“Kỳ thực, hiện tại sống ở chỗ này một mình cũng là việc tốt.” Nàng ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Có chuyện này chắc Tiểu thư không biết, Vũ quý phi kia ở bên ngoài làm xằng làm bậy, hoàng hậu cũng bị nàng ta lật đổ rồi.” Ta lại thở dà không muốn nói nữa.

Có điều,mạng của nàng ta cũng lớn, hài tử tám tháng, náo loạn như thế lại thành ra một tử thai, khóc ngất mấy ngày, hình như sau này cũng mất khả năng sinh nở, Cho nên hoàng thường phong nàng ta làm quý phi.”

Ta ngừng công việc đang làm dở trên tay, hỏi nàng: “Hoàng hậu làm cái gì?” Hoàng hậu luôn luôn cẩn thận làm sao lại hành sự lỗ mãng như vậy được!”

“Cũng do nàng ta quá kiêu căng, náo loạn đến tận chỗ hoàng hậu, hoàng hậu sao có thể để nàng ta muốn làm gì thì làm, coi như là quy tắc hậu cung cũng không thể không phạt. Chẳng qua chỉ phạt giữ nàng ta lại cung chép ‘nữ huấn’, nhằm kìm hãm nàng ta mà thôi, cũng đâu phải bắt làm việc nặng nhọc gì, ai mà biết nàng ta lại vì thế mà sẩy thai.”

“Đang yên đang lành sao lại sẩy thai?”

“Không ai biết được nguyên do, có điều chuyện xảy tại trong cung của hoàng hậu nên hoàng hậu trở thành hiềm nghi lớn nhất, đã hạ lệnh cấm không được ra cửa cung. Hoàng thượng nói, việc này phải điều tra rõ.”

“Làm sao ngươi biết được?” Tuy nói như thế nhưng chuyện này cũng có thể chỉ là một lời đồn mà thôi.

“Trong ngoài cung hiện giờ có ai mà không biết, tiểu thư ở chỗ này đã lâu nên không biết cũng là chuyện bình thường mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.