Thật vất vả đợi được đến hừng đông, ta lê từng bước nặng nề kéo cơ thể mệt nhừ đi đến một y quán, ta cảm giác bất cứ lúc nào mình cũng có thể ngất đi, may là tiểu nhị đứng ở cửa tiệm đã trông thấy ta, vội vàng đem ta đỡ vào phòng.
Đến khi tỉnh lại, cánh tay bị thương đã được bôi thuốc và băng bó xong.
“Đã… là giờ nào rồi?” Ta cau mày, híp mắt, hỏi.
Một thanh âm trong trẻo vang lên, đáp lời: “Vị cô nương này đừng nhúc nhích, vết thương của cô nương vừa được băng bó xong, nếu như không cẩn thận sẽ vỡ ra!” Sau đó nàng bưng một chén nước đưa đến mép ta.
Ta vội vã uống một hớp, hỏi lần nữa: “Giờ nào rồi?”
“Đã chạng vạng tối. Cô nương, hôm nay ở lại chỗ này nghỉ ngơi nhé.”
Ta gật đầu, sau đó hỏi: “Chẳng biết phải xưng hô với cô nương như thế nào?”
“Ta? Ta tên Hồng Liệu, là người làm ở y quán này! Còn cô nương… xưng hô thế nào?”
“Ta là Thiệu Huyên.”
“Thiệu cô nương, lang trung đã bôi thuốc tốt nhất cho cô nương rồi. Cũng không quá nghiêm trọng, chỉ sợ trời nóng sẽ nhiễm trùng thôi.” Sau đó nàng đứng lên, nói tiếp: “Ta đi làm vài món ăn cho cô nương, chỉ là vài món ăn bình dân, cô nương chớ chê.”
Ta nhẹ nhàng lắc đầu, nàng cười xoay người đi ra. Ta dựa vào thành giường, cảm nhận đau rát từ cánh tay mình truyền đến, sau đó vươn chân ra, nhìn thấy vết thương trên đùi cũng được bôi thuốc, sau đó bắt đầu ngẫm nghĩ những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày ngắn ngủi vừa qua.
Ta nên đi nơi nào? Hoa quý phi biết ta không chết nhất định sẽ tìm đến giết ta, hiện tại ta tuyệt đối không thể quay về hoang cung, ta chẳng có vật gì chứng minh, ngay cả đại môn cũng không thể bước qua được, chứ đừng nói đến chuyện có thể gặp được Sùng Lang.
Bằng không, đi tìm Liên Tâm? Ta nghĩ mãi, nghĩ mãi vẫn không tìm ra được cách vẹn toàn, phu quân của Liên Tâm là con thứ của Hình bộ Thị lang, nếu hắn tấu lên muốn gặp Sùng Lang, có lẽ sẽ dễ dàng hơn nhiều so với tình cảnh của ta lúc này.
Thế nhưng, phủ phủ Hình bộ Thị lang ở đâu? Cảm thấy đầu bắt đầu phát đau, vết thương trên đùi và cánh tay đều bị lửa cháy xém, hiện tại, việc cấp bách lúc này là ta phải dưỡng lành vết thương, nếu không không cần Hoa quý phi độc thủ thì tự bản thân ta đã bị chính mình hại chết rồi, nói thế cũng không phải quá lời.
Hồng Liệu đẩy cửa ra bước đến, sau đó dời một cái bàn thập đặt lên giường, lại dọn cơm nước lần lượt bày ra trên cái bàn thấp này, rồi nhét đũa vào trong tay của ta.
“Ăn đi! Ăn no thì vết thương trên người mới nhanh chóng lành lại được. Ta thấy dung mạo cô nương không tầm thường làm sao lại bị thương nặng như vậy?” Ta cũng không có khách khí, cầm chén lên và bắt đầu ăn. đã bao lâu rồi ta không có được một bữa cơm no, kỳ thực, Hoa quý phi muốn cho ta chết cũng không cần tốn nhiều công sức như vậy, chỉ cần ném ta vào một nơi hoang dã, không đến mười ngày, có lẽ ta và nàng đã âm dương cách biệt rồi.
“Cô nương là tiểu thư nhà quý tộc? Gia đạo gặp biết cố sao?” Hồng Liệu mở to hai mắt nhìn ta chằm chằm, trong ánh mắt lộ vẻ hiếu kỳ.
“Ta… Ta là tới tìm người thân, thế nhưng, không ngờ giữa đường gặp phải người xấu, bị chúng bắt trói, ta liều mạng phóng hỏa chạy trốn.” Ta không dám nói thật với nàng, cũng không phải sợ nàng hại ta, chỉ là sợ bản thân tự dưng trở thành mầm tai họa.
Nàng tỏ vẻ đồng tình, lên tiếng hỏi: “Cô nương muốn tìm người nhà ai? Ta sống ở chỗ này mười bảy năm, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ ta đều biết rõ, không biết có thể giúp gì được cho cô nương?”
Ta thầm vui trong bụng, khẽ nói, “Biểu tỷ ta là vợ con thứ Hình bộ Thị lang. Ta Ta tới nơi này để tìm nàng.” Hồng Liệu trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi nói, “Nhà của người có tiếng tăm giàu có nhiều lắm. Nếu cô nương không vội, đợi ngày mai ta sẽ dò hỏi giúp cho cô nương, được không?”
“Đương nhiên! Đương nhiên!” Ta rất là vui mừng, cũng thấy thiện cảm với nàng hơn rất nhiều.
“Thân thể cô nương còn yếu lắm. phải tịnh dưỡng hai ba ngày mới khá lên được. Cô nương đừng vội, nơi này rất an toàn.” Nàng vẫn khẽ cười nói, mặc dù mới 17 tuổi lại thanh lệ như là đóa hoa mùa xuân vừa chớm nở, tươi đẹp, thanh mát.