Ta sống tạm trong y quán đã gần mười ngày, cảm thấy sức khỏe khá hơn nhiều, mà Hồng Liệu cũng giúp ta tìm được phủ đệ của Hình bộ Thị lang.
Sáng sớm, ta leo lên mã xa được Hồng Liệu giúp ta thuê đến. Ta đưa mười lượng bạc cho nàng xem như là chi phí dược liệu và ăn uống cũng như cảm tạ nàng vất vả cực nhọc bôn ba vì ta suốt những ngày qua, nhưng nàng chỉ thu hai lượng dược phí, số còn lại đổi thành bạc vụn cho ta, ta không nhận, nàng cũng nhất định không chịu giữ, sau đó còn dặn dò ta rằng: “Vừa nhìn tỷ tỷ là biết nữ nhi của gia đình khá giả, ở bên ngoài không thể so với trong nhà, cầm nhiều tiền dễ bị người khác chú ý đến, mau cất tiền cho cẩn thận, trước tiên tiêu số bạc vụn này. tiền mã xa ta đã trả giúp tỷ rồi. nếu như địa chỉ này không đúng thì tỷ cứ quay lại đây.” Sau đó giúp ta lên mã xa rồi bỏ màn che xuống, chạy lên báo xa phu khởi hành, rồi quay lại tạm biệt với ta.
Ta nghĩ, chắc mình quả thật có quý nhân tương trợ, nếu không gặp được cô gái này, hiện tại ta có lẽ đã chết đói đầu đường, bằng không cũng bệnh phát vong thân. Cho dù có may mắn tránh khỏi trận hoả hoạn kia thì diêm vương vẫn có nhiều cách lôi cái mạng này của ta đi.
Đi khoảng chừng nửa ngày, vòng qua hẻm nhỏ băng qua sông, rốt cục khi chạng vạng cũng đến nơi, Cửa son thật cao, bên trên có bản hiệu “Phương phủ”.
Ta nhẹ nhàng gõ cửa, chỉ chốc lát sau có một gã sai vặt chạy ra, bộ dáng rất thành thật.
“Xin hỏi vị tiểu huynh đệ, đây có phải là phủ Hình bộ Thị lang không?”
“Phải, chẳng biết cô nương có chuyện gì?”
“Xin hỏi, con thứ thị lang là Phương Húc có ở trong phủ chăng?” Ta vội vã hỏi.
“Cô… cô nương, trông dung mạo cô nương xinh đẹp thế nhưng Nhị thiếu gia nhà của ta cưới thê tử đồng thời cũng có con trai! Nhị thiếu gia Hắn và Thiếu phu nhân phu thê tình thâm… Ngài tìm Nhị thiếu gia,…” Hắn gãi đầu một cái, bộ dáng không thể tin được. Đúng là một người thành thật đến ngốc nghếch, sợ là hiểu lầm cái gì. Ta nhẹ nhàng cười, giải thích: “Tiểu huynh đệ hiểu lầm, Phương Húc là trượng phu của biểu tỷ ta, lần này ta đến đây là tìm biểu tỷ của mình thôi. có thể vào thông báo giúp ta một tiếng chăng?” Sau đó, ta lấy một ít bạc vụn trong túi được Hồng Liệu tặng, đặt vào trong tay của gã sai vặt. Hơi cúi người một chút, hắn nhìn ta trông cũng không giống một người thô tục, nên bảo ta đứng chờ hắn vào trong thông báo.
Cũng không lâu lắm, ta liền thấy Liên Tâm vội vã chạy ra, khi nàng nhìn thấy ta thì kinh ngạc không ngớt, cho đã mắt nhìn lầm. Một lúc lâu sau mới hồi hồn lại, Sau đó nàng sai gã sai vặt xuống phía dưới, vội vàng vàng đỡ ta vào phủ.
Nàng không nói gì, chỉ im lặng đỡ ta vào thẳng phía sau viện. Qua một cây cầu nhỏ lại qua một hành lang, có lẽ là đến phòng ngủ của nàng, sau đó xoay người đóng cửa lại, lúc này mới bình tĩnh thở ra một hơi.
“Tiểu thư, sao ngài lại tới đây!” Nàng tiến lên sờ soạng sờ mặt của ta, nước mắt không cầm được rơi.
“Ngài có biết không, chút xíu nữa ngài hù chết nô tỳ rồi! Phương Húc nói, ngài vô cớ biến mất, thánh thượng đã triệu tập binh lực thủ thành lật tung hoàng thành tìm ngài!” nàng nhíu chặt mi, tay đã bắt đầu có chút thay đổi lạnh.
“Liên Tâm, có người muốn giết ta. Ta muốn gặp Sùng Lang!” Ta rốt cục có thể nói ra những lời này.
Nàng lại càng hoảng sợ, không thể tin được nhìn ta, “Lẽ nào, chuyện ngài mất tích là có người an bài?”
Ta cởi chiếc áo đang mặc trên người, lộ ra cánh tay phải, tuy rằng vết bỏng đã kết vảy, thế nhưng một mảnh thịt lớn ửng đỏ nhìn thấy mà rợn người. Ngón tay của nàng nhẹ nhàng lướt qua vết thương của ta, tràn đầy yêu thương.
“Là ai! Làm sao có thể hạ độc thủ như vậy!” Giọng nàng tràn đầy tức giận. Lúc này Liên Tâm không phải là tiểu nha hoàn đứng sau lưng ta nữa.
“Hoa quý phi. Nàng ta muốn hãm hại ta, đưa ta ra cung, sau đó muốn thiêu chết ta.” Ta cố hết sức giữ mình bình tĩnh để nói những lời này.
Nàng quay đầu cẩn thận ngẫm nghĩ rồi nói, “Tướng công hiện ở bên ngoài, thế nhưng chàng có nói, buổi tối sẽ trở về dùng bữa, chờ chàng trở về, nô tỳ sẽ bảo chàng nghĩ cách báo lên cho thánh thượng. Tiểu thư, giờ ngài cứ ở lại đây nghỉ ngơi. nô tỳ sai người làm quét tước một gian phòng khách cho ngài ở tạm. Thương thế của ngài còn chưa lành, ngày mai nô tỳ tìm đại phu khám cho ngài.”
“Đừng để cho người khác biết ta ở trong phủ của ngươi, Ta sợ sẽ gây mầm vạ đến cho mọi người. Hoa quý phi n nhẫn lâu như vậy, rốt cục mới có cơ hội giết chết ta, nàng ta tuyệt đối không dễ dàng buông ta, hơn nữa, chỉ cần ta chết, một khi chết đi sẽ không còn người đối chứng. Nàng vẫn là quý phi của nàng, cũng không chịu bất cứ nguy hiểm gì.” Liên Tâm nghe thế ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu đáp ứng.