Buổi tối, ta nằm ở trên giường nghỉ ngơi, thì nghe tiếng gõ cửa.
“Tiểu thư, là ta.” Ta ứng tiếng, đứng lên mở cửa cho nàng vào, Liên Tâm bưng cơm đứng ngoài cửa, phía sau còn có Phượng Húc.
“Vi thần Phương Húc, tham kiến nương nương.” Hắn ta là người khá cứng khắc và quy củ.
“Phương đại nhân, đừng khách khí như vậy, hiện tại bổn cung nghèo túng, khốn cùng, còn làm phiền ngài giúp đỡ.” Ta khẽ gật đầu hành lễ.
“Nương nương quá khiêm nhượng, nội nhân đã nói với tại hạ rồi, tại hạ đến xem nương nương có mạnh khỏe hay không, liền chuẩn bị đưa nương nương tiến cung.” Hắn thở dài hoàn lễ.
“Hiện tại?”
“Phải, Hơn nữa, trên người nương nương còn mang thương tích, càng nhiều người trông thấy ngài, ngài càng gặp nhiều nguy hiểm. Không bằng trực tiếp tiếp đi tìm thánh thượng, để thánh thượng dẫn ngự y trong cung đến đây. Như vậy có thánh thượng phù hộ, gian nhân không dám quấy phá, hơn nữa làm gì có lang trung nào so được với thái y trong cung?” Từng câu từng chữ của hắn đều có lý, ta cũng không muốn phản bác.
“Nhưng bây giờ đã sắp đến giờ hợi, tùy tiện tiến cung, ta sợ thánh thượng trách cứ.” Hơn nữa cửa cung đã đóng, ra vào cũng không phải chuyện dễ.
“Vi thần tự có biện pháp, nương nương cứ nghỉ ngơi.” Sau đó hắn thở dài cáo lui.
“Tiểu thư không cần lo lắng, tướng công tự có biện pháp. Ngài hãy dùng bữa rồi nghỉ ngơi thật tốt. Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì trước sáng mai thánh thượng sẽ đến.
“Ta đến đây, chỉ làm khổ cho mọi người.” Ta nhàn nhạt nói.
Liên Tâm ngồi xổm xuống nắm tay của ta nói, “Tiểu thư, sao ngài lại nói những lời khách sáo như vậy, Nô tỳ và Phương Húc đều rất cảm kích ngài, phụ thân của Phương Húc xuất thân là một tú tài nghèo, trong không có quyền không có thế, cũng may người tốt được ban phúc, nhặt được một chức quan này, Tuy rằng thánh thượng cũng biết nô tỳ chỉ là nha đầu hồi môn của ngài, thế nhưng ngài cũng nâng đỡ cho Phương gia rất nhiều. Tuy rằng ngài là vô ý, thế nhưng đối với phụ tử Phương gia và tất cả mọi người ở đây mà nói, đều là nhờ phúc của ngài mà được như hôm nay.” Nàng cười cười nói tiếp: “Ta và tướng công nếu không có ngài giật dây phía sau, thì cho dù có duyên tình ba kiếp cũng không thể kết thành phu thê. Đối với ngài, tất cả chúng ta đều cảm kích rất nhiều. Được theo ngài làm tùy tùng, cho dù hơi cạn sức tận, cũng không dám oán trách.”
Ta nhẹ nhàng thở dài một hơi, chỉ hy vọng, lần này Phương Húc thuận lợi. Nghìn vạn lần đừng vì ta mà đánh mất tiền đồ.
Dùng xong bữa tối, Liên Tâm hầu hạ ta ngủ, nàng vẫn còn nhớ những thói quen của ta, rốt cuộc ta đã có thể an tâm ngủ rồi.
Ngay khi ta mơ hồ chìm vào giấc ngủ thì bỗng nhiên có một âm thanh vang vọng bên tai, khiến ta giật mình tỉnh giấc. Ta vừa đưa mắt nhìn thì nhìn thấy Sùng Lang. chàng nhìn thấy ta nằm ở trên giường, vội vã chạy đến. vừa ngồi xuống mép giường đã đưa tay ôm chặt ta vào trong lòng. Nhẹ nhàng vỗ về tóc của ta, chôn vùi mặt ta trong lòng ngực của chàng, ta có thể nghe thấy từng nhịp tim đập mãnh liệt của chàng.
“Nàng còn sống, thật tốt quá.” chàng thở dài nhẹ nhõm, ngón tay nhẹ nhàng dừng lại trên những lọn tóc sau tai của ta. Trong mắt của chàng tràn đầy tơ máu, thậm chí có tóc bạc.
“Sùng Lang…” mọi ấm ức trong lòng ta thoáng chốc trào ra, ta ghé vào đầu vai chàng khóc nức nở, vết thương do bén lửa, ta có thể nhịn, cố tỏ ra mình kiên cường; cho dù bị Hoa quý phi dàn dựng giết chết, ta có thể nhịn nỗi uất ức; khi vết thương trở đau, hành hạ ta không thể ngủ được, ta vẫn có thể cắn răng chịu đựng.
Thế nhưng, vừa nhìn thấy chàng, tất cả mọi ấm ức trong lòng cứ thế tuông ra ngoài.
“Vết thương thế nào rồi?” chàng lo lắng hỏi.
chàng nhẹ nhàng cầm lấy tay của ta, nhìn thấy một vết đen dài trên cánh tay phải, khuôn mặt chàng thoáng chốc trầm xuống.
Một lúc lâu sau, chàng mới nói, “Hồi cung nhé!”
Ta có thể nhìn thấy niềm thương tiếc và không nỡ trong mắt chàng. Thế nhưng ta lại lắc đầu.