Ở bên cạnh có một người trẻ
tuổi đang ngồi ngay ngắn, thần thái nho nhã, phong thái thong dong,
không phải người khác, đúng là Thần Nguyên!
Cỗ lửa giận trong lòng kia, không nhịn được bùng lên lần thứ hai. Bất kể sự tồn tại của chính mình đối với Thần Nguyên mà nói, có uy hiếp như
thế nào , bất kể hắn muốn làm những thứ gì. Thì Tiểu Nha trước sau vẫn
là người trong phủ. Vậy mà hắn lại có khả năng mặc kệ nàng như vậy .
Mà Thần Nguyên càng hẳn là biết rõ ràng, Tiểu Nha tuy là nha hoàn trong
phủ, lại lớn lên từ nhỏ cùng Thần Dạ hắn. Hơn nữa sau khi chuyện tại Bắc Vọng Sơn phát sinh, nàng là một người duy nhất trong nhà còn có thể ở
lại được bên cạnh Thần Dạ để an ủi nói chuyện.
Người ngoài không biết thì cũng thôi, nhưng còn Thần Nguyên. . . .
Nghĩ rằng chuyện đến đây vốn chính là cố ý, Thần Dạ lúc đầu không hiểu
nên bỗng nhiên tỉnh ngộ mà vẫn phải nghẹn ngào bất đắc dĩ cười một
tiếng, hoặc là. . . .
- Tiểu thiếu gia!
Nhìn thấy Thần Dạ, nước mắt Tiểu Nha kia cố nhịn rất lâu rốt cục rơi
xuống như mưa. Nàng đẩy mạnh kẻ trước người ra, cơ hồ lảo đảo mà nhào
vào trong ngực Thần Dạ.
- Đừng khóc, chuyện tủi thân hôm nay ta nhất định phải đòi lại cho ngươi.
Vỗ nhẹ nhẹ lên đầu tiểu nha đầu, Thần Dạ nhẹ nhàng nói. Nhưng không ai
có thể nghe ra trong giọng nói có ẩn chứa sát ý mãnh liệt.
Cùng lúc đó, mấy tên thị nữ của Huyền Lăng Công Chúa chậm rãi đi xuống
cầu thang. Người cuối cùng lại đeo một cái chàng mạng, lúc rời đi thì
không nhịn được liếc mắt nhìn Tiểu Nha vài cái.
Tựa hồ cảm giác được cuối cùng không có người ngăn cản nữa, Trường Tôn
Phi kia ha ha cười to một tiếng rồi cất bước tiến lên. Rõ ràng là hắn
không biết đến nông nỗi cái gọi là quần áo lụa là, thế nhưng mấy bước
này lại có pha vài phần phong nhã.
- Thần Dạ, khẩu khí của ngươi thật lớn a! Hôm nay không có mặt Thần Hiên , ta cũng muốn nhìn xem ai còn có thể ra mặt vì ngươi ?
Miệng vừa nói , hai tay kia đã trực tiếp vươn về hướng gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tiểu Nha định sờ!
Hành động này, Thần Dạ phảng phất không thấy. Ánh mắt của hắn, một mực
nhìn vào Thần Nguyên. Thấy hắn trước sau vẫn im lặng, hơn nữa khi nhìn
thấy hành động lúc này của Trường Tôn Phi thì trong con ngươi vẫn còn
kèm theo một sự hưng phấn cùng ý tứ trợ uy không sao diễn tả nổi. Trong
lòng Thần Dạ không khỏi thở dài, khí tức tà ác lại dâng lên lần thứ hai!
- Ta đánh chết con mẹ Vương bát đản nhà ngươi, con mẹ nhà ngươi ăn phân mà lớn lên a!
- Bốp!
Trong tiếng hét phẫn nộ , một tiếng bạt tai giòn tan vang lên nặng nề.
Tức thì tất cả mọi người đều nhìn thấy, Trường Tôn Phi giống như thể
uống rượu, lắc la lắc lư lui về phía sau cho đến khi đụng ngã mấy cái
bàn thì mới ngừng lại được.
Lúc này, mọi người mới thấy rõ, trên gương mặt Trường Tôn Phi đã mọc lên một vết bàn tay màu đỏ tươi. Đúng là cú tát này đã khiến cho một nửa
mặt hắn sưng lên thành đầu heo. Trên mặt đất vẫn còn rơi rụng hơn mười
chiếc răng của hắn, từ trong miệng máu tươi không ngừng phun trào ra.
Tất cả mọi người, ánh mắt đều thay đổi!
Trường Tôn Phi dẫu sao cũng là người đã tu luyện đến tu vi Hậu Thiên Lục Trọng. Mà Thần Dạ ở trong mắt người khác, chỉ là một phế vật đã bị hủy
căn cơ, nhưng lại một chưởng là có thể đánh cho hắn thành trọng thương?
- Thần Dạ, ngươi?
Thần Dạ thương hại nhìn Trường Tôn Phi. Hắn vừa cười như có như không mà bước đến. Rồi một cước hung hăng dẫm nát lồng ngực của Trường Tôn Phi,
lập tức âm thanh lục cục vang lên. Không ai không nghi ngờ, xương sườn
của Trường Tôn Phi chỉ sợ đã bị bẻ gẫy vài chiếc.
Ngẩng đầu nhìn sang một sương phòng ( phòng thuê bao riêng) ở bên cạnh, Thần Dạ thu hồi ánh mắt mà nói với âm thanh lạnh lùng:
- Trường Tôn Phi, ngươi thật đúng là quá kém cỏi.
- Ngươi?
Trường Tôn Phi tựa hồ rõ ràng điều gì, ánh mắt trong khoảnh khắc sau đó đã ảm đạm đi.
Thấy dáng vẻ hắn như vậy, trong lòng Thần Dạ càng thêm chắc chắn, lập tức ý định giết người nổi lên:
- Ngươi đã vô dụng như vậy, không bằng cứ chết đi cho xong!
Không ai chịu tin tưởng Thần Dạ có gan dám giết người trước mặt đám
đông. Cho dù thân phận của hắn là đứa cháu thương yêu nhất của Trấn Quốc Vương, phải biết rằng thân phận của đối phương so với hắn cũng không hề kém chút nào.
Tuy nhiên, có mấy người trên tửu lâu rõ ràng nhìn thấy, Thần Dạ nhấc chân lên với một khí thế kiên quyết rồi nặng nề đạp xuống.
- Thần Dạ, dừng lại!
- Dừng lại!
Có hai tiếng quát đồng thời vang lên, một tiếng thuộc về Thần Nguyên,
còn một tiếng khác đúng là vang ra từ trong sương phòng. Tức thì có một bóng người từ trong đó lao mạnh ra, hắn hung ác công kích vào thẳng đầu của Thần Dạ .
- Trường Tôn Uy?
Thần Dạ ánh mắt có hơi phát lạnh, đúng là tiếng cười lạnh lẽo không
ngừng. Chỉ thấy hắn cũng không thèm tránh mà ngược lại cực kì nhanh
chóng đi tới. Cơ hồ chỉ trong thời gian nháy mắt thì hắn đã vọt tới
trước người Trường Tôn Uy, nắm đấm đột nhiên xiết chặt, mang theo một
luồng kình khí xé gió hung hăng nện về phía trước.
Hôm nay, mặc dù không có việc Tiểu Nha bị làm nhục. Đã đến nơi này, Thần Dạ cũng không hề tính toán phải che giấu gì cả!
Hôm nay, chính là hắn muốn để cho mọi người trong cả đế đô Hoàng Thành
cùng biết. Thần Dạ tất nhiên đã không còn là Thần Dạ ngày xưa có được
loại thiên phú tu luyện bẩm sinh, nhưng cũng vẫn có khả năng làm rung
động lòng người.
Mắt thấy Thần Dạ chủ động nghênh đón, trên gương mặt Trường Tôn Uy đột
nhiên hiện ra một vẻ hung ác cực đoan. Có một cơ hội đánh trọng thương
Thần Dạ như vậy , hỏi tại sao mà hắn lại không vui?
Về phần Trường Tôn Phi lúc trước bị đánh trọng thương, Trường Tôn Uy
không hề để ý quan tâm đến chút nào. Kẻ này tất nhiên là Hậu Thiên Lục
Trọng, nhưng lại bởi vì tửu sắc moi trống rỗng thân thể, hơn nữa còn
khinh địch nên mới bị Thần Dạ thực hiện được cú tát!
Hiện tại, Trường Tôn Uy có sự tin tưởng tuyệt đối với thực lực của mình!
- Bịch!
Suy nghĩ này của Trường Tôn Uy vừa mới dứt thì hai nắm đấm liền nặng nề
chạm vào nhau ở giữa không trung. Lập tức, có một đạo âm thanh răng rắc
rất nhỏ vang lên chói tai. Sắc mặt Trường Tôn Uy biến đổi mạnh, một ngụm máu tươi không nhịn được phun ra. Còn thân hình hắn cũng bị dư âm kình
khí không chút lưu tình đẩy về hướng phía sau.
Đến lúc đâm vào tường, lại thêm một ngụm máu tươi phun ra. Hai chân hắn quỳ xuống đất, cả người đau đớn bắt đầu co gập rúm lại!
Khoảnh khắc này, trong con ngươi mọi người trên tửu lâu đều hiện ra vẻ
kinh ngạc, khó có thể tin, cùng nỗi khiếp sợ cực kì sâu sắc bao trùm. Vì vậy, khắp phòng đều lặng ngắt như tờ!
Trong tửu lâu rộng rãi, giờ phút này yên tĩnh đến ngay cả âm thanh cái kim rơi xuống đất cũng đều có thể nghe thấy!
Trường Tôn Uy, trong giới trẻ tuổi mỗi nhà đại quyền thế tại đế đô mặc
dù không phải đặc biệt xuất sắc, càng chưa hề chen chân tiến vào đế đô
Tuấn Ngạn Bảng. Nhưng tu vi bản thân hắn cũng đã qua đạt tới cảnh giới
Hậu Thiên Bát Trọng, đây là sự thật không cần tranh cãi.