Thần Dạ có thể một chưởng
gây tổn thương Trường Tôn Phi, là đã đủ sức làm cho người ta kinh ngạc.
Vốn cũng không có người chịu tin tưởng, Thần Dạ có thể là đối thủ của
Trường Tôn Phi , hiện nay. . . .
Thần Nguyên vốn đang ngồi tĩnh tọa như người nhàn nhã, không nhịn được
đã đứng lên nhìn Thần Dạ. Trong hai tròng mắt sáng như sao băng của hắn
chớp động vẻ kinh hãi không gì sánh kịp . . . .
Tu vi của Thần Nguyên hắn cũng đồng dạng là cảnh giới Hậu Thiên Bát
Trọng. Tất nhiên so với Trường Tôn Uy thì hắn ít tuổi hơn, cũng so sánh
Trường Tôn Uy lại có thêm thiên phú tu luyện bẩm sinh. Nhưng vào lúc
này, Thần Dạ đánh bại Trường Tôn Uy thì đương nhiên cũng có thể đủ sức
đánh bại hắn.
Nhớ lại trước đó không lâu, chính mình vẫn còn nói năng hùng hồn đầy lý
lẽ rằng Thần Dạ là nỗi sỉ nhục của Thần gia . . . . Hiện tại hồi tưởng
lại, điều đó châm chọc như thế nào!
Nếu Thần Dạ là nỗi sỉ nhục của Thần gia, như vậy, bản thân mình có thể bị hắn dễ dàng đánh bại thì sẽ được tính là cái gì?
- Đã sớm nói, người Trường Tôn gia ngươi chỉ đến như vậy, vậy mà còn
muốn thêm một ... mà... Lại thành ba lần đến gây chuyện ta. Đã như vậy,
liền cho các ngươi lưu lại một bóng ma cả đời đều không xóa đi nổi.
Tránh để các ngươi suốt ngày giống như đám ruồi nhặng vo ve đến làm
phiền lòng ta!
Giờ khắc này, Thần Dạ hết sức kiêu ngạo cùng cuồng vọng. Hắn dậm chân
một cái, đi tới trước người Trường Tôn Uy. Sau khi liếc nhìn sương phòng kia liền không nói hai lời, bàn chân vừa nhấc liền muốn hung hăng đạp
xuống.
- Thần Dạ, ngươi dám?
Trường Tôn Uy gan mật muốn rớt ra ngoài, kinh hoàng quát:
- Nếu như ngươi dám giết ta, Trường Tôn gia ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi.
- Hắc! Hắc! Hắc!
Thần Dạ tàn nhẫn cười một tràng:
- Trường Tôn gia ngươi không có tư cách gọi tên người trong Trấn Quốc
Vương phủ chúng ta. Mà Trường Tôn Uy ngươi lại càng không có tư cách!
Trong lúc đang nói, Trường Tôn Uy tức thì cảm giác được một khí tức tử vong đang ập đến dữ dội . . . .
- Triều đình có lệnh, dưới chân Thiên Tử, nghiêm cấm bất luận kẻ nào tư
đấu. Thần Dạ, ngươi không chỉ có đả thương người, mà vẫn còn muốn giết
người. Thế nào, chẳng lẽ ỷ vào uy danh Trấn Quốc Vương lão Vương Gia ,
ngươi liền có khả năng không thèm nhìn đến vương pháp sao?
Nhưng vào lúc này, từ trong sương phòng, một đạo âm thanh uy nghiêm thản nhiên truyền ra.
Nghe vậy, Thần Dạ khóe miệng hơi hiện ra một nét cong lạnh nhạt châm biếm, ta chờ đợi chính là ngươi!
Tức thì , cửa sương phòng mở ra, một đạo bóng dáng tuấn tú chậm rãi đi
ra từ bên trong. Cùng với người này xuất hiện, ở trong tửu lâu liền có
một khí tức vô cùng tôn quý lan tràn ra.
- Ra mắt Nhị hoàng tử!
Ngoại trừ hai huynh đệ Trường Tôn gia đang nằm trên mặt đất không thể tự mình đứng lên kia, những người còn lại đều cung kính thi lễ.
- Thần Dạ!
- Có tiểu dân!
Thần Dạ ngẩng đầu, nhìn Nhị hoàng tử!
Trên gương mặt Nhị hoàng tử như có một nụ cười ấm áp tựa gió xuân, thế
nhưng trong âm thanh lại ẩn chứa khẩu khí không cho tranh luận:
- Triều đình sớm có chỉ dụ, ở trong Hoàng Thành không được tư đấu. Khinh thường vương pháp, Thần Dạ, ngươi phải bị tội gì?
- Phải không?
Trong rất nhiều hoàng tử, Nhị hoàng tử là người cạnh tranh có thực lực
nhất để tranh đoạt ngôi vị Thái Tử. Hôm nay, hắn tự mình xuất hiện ở
nơi này, chính mình quả nhiên là có vinh hạnh rất lớn được cùng đối đáp!
Khóe miệng khẽ nhếch, Thần Dạ lạnh lùng chất vấn:
- Lén đánh nhau, tất nhiên là vương pháp không cho. Vậy thì xin hỏi Nhị
hoàng tử, ở giữa mọi người trêu chọc thiếu nữ, có phải là điều mà vương
pháp cho phép?
- Ngươi thân là hoàng tử đương triều, người rõ ràng ở chỗ này mà lại coi thường tất cả. Nhị hoàng tử, đây chính là phong thái hoàng gia của
ngươi?
- Thần Dạ, câm mồm!
Thần Nguyên tức giận trách mắng.
Nhị hoàng tử mặc dù không phải thái tử, nhưng vẫn có thân phận tôn quý,
lời này xem như cực kỳ đại nghịch bất đạo. Nhưng mà, Thần Dạ thì làm sao có thể dễ dàng tha thứ? Nếu như tiếp tục bỏ mặc không để ý tới, hôm nay là Tiểu Nha, ngày mai sẽ là một người khác bên cạnh Thần Dạ . . . .
Cho dù ngươi là Thái Tử cao cao tại thượng , thậm chí cửu ngũ Chí Tôn.
Nhưng vẫn có điểm mấu chốt mà ngươi vẫn không thể va chạm vào.
- Thế nào, ta nói sai rồi sao?
Giờ phút này, Thần Dạ làm ra một dáng vẻ vô tội.
Nhìn Thần Dạ, trong mắt Nhị hoàng tử lộ ra những tia sáng. Nhưng hắn lại không nói gì thêm, cứ như vậy nhìn thẳng vào hắn.
Thần Dạ không thẹn với lương tâm, tự nhiên không sợ bị hắn nhìn chăm chú như vậy. Tuy nhiên, đại khái sau hơn mười giây trôi qua thì hắn bỗng
cảm thấy thân thể của mình hình như không khống chế nổi nữa. Cả người có loại cảm giác suy kiệt.
Hơn nữa, loại suy kiệt này phảng phất sinh ra từ linh hồn. Có một loại
kính ngưỡng hâm mộ mà người khác không sao diễn tả nổi, tựa hồ đây chính là lối thoát duy nhất lúc này . Chỉ có làm như thế, mới có thể nhận
được một thứ dường như bất tử.
Hai mắt Thần Dạ dần dần bắt đầu mờ đục, để lộ ra mấy phần mờ mịt và
không biết. Thậm chí, tại thời khắc này, tràn ngập ở trong đầu Thần Dạ
lại chỉ còn lại có duy nhất một ý niệm trong đầu. Đó chính là thần phục
dưới trướng Nhị hoàng tử trước mắt !
- Xoẹt!
Đang lúc suy nghĩ này sắp sửa chiếm lấy tất cả thần trí của Thần Dạ thì
đột nhiên một đạo bạch quang xuất hiện, sau đó trong khoảnh khắc liền
xuất hiện ở trong mắt hắn. Nó phảng phất như một lớp màng bảo vệ , nên
đã chặn lại được ánh mắt quỷ dị mà Nhị hoàng tử tiếp tục phóng tới .
Tỉnh táo lại, Thần Dạ thầm giận, đồng thời trong lòng càng cảnh giác hơn. Nhị hoàng tử này, quả thật là rất không đơn giản .
Ánh mắt của Nhị hoàng tử ở phía đối diện cũng có hơi biến hóa một cái.
Hiển nhiên là không ngờ rằng, người thiếu niên nho nhỏ này lại có khả
năng phá được công phu hiếm thấy của hắn!
- Thần Dạ, ngươi là một kẻ hậu sinh nho nhỏ , nhưng lá gan không nhỏ a!
Thu hồi ánh mắt, Nhị hoàng tử thản nhiên nói, liền có một vẻ uy nghiêm đang tràn ngập tới.
Thần Dạ lửa giận còn chưa tiêu tan. Mà giờ này khắc này, hắn cũng sẽ không chịu thua, lập tức kiêu ngạo bước ra một bước mà nói:
- Nếu như cảm giác được ta sai, Nhị hoàng tử có khả năng đến trước mặt
hoàng thượng dâng biểu hặc tội ta. Nói ta ở dưới phạm thượng cũng được,
lấy nhỏ bắt nạt lớn cũng được, thậm chí ỷ thế hiếp người cũng có thể,
còn về phần khác. . . .
Âm thanh của Thần Dạ chợt trở nên lạnh lùng:
- Nhị hoàng tử nhân phẩm quý trọng, hẳn là sẽ không tiếp tục làm ra loại chuyện tự hạ thân phận của mình.
Mọi người toàn thân chấn động, ngoài ra Thần Nguyên ra cũng chưa từng
nhìn thấy một đệ đệ của mình từ lúc nào lại nói năng sắc bén như thế,
hơn nữa lớn mật như vậy ?
Mà trong đó có câu ỷ thế hiếp người, càng làm cho mọi người thêm kinh hãi!