Đế Quân

Chương 607: Chương 607: Chờ đợi. (1)




Bị lườm như vậy, Thần Dạ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ vuốt vuốt mũi mình. Để cho giai nhân tức giận thì nên luôn ăn nói khép nép một chút, nếu không, còn có thể có cách nào?

- Tử Huyên, ngươi đến thật nhanh a?

Thần sắc Chung Kỳ có hơi căng thẳng, nàng nói:

- Nếu như là ngươi, thì cũng có khả năng thử một lần!

- Ta đây liền thử một lần vậy. Dù sao, từ nhiều năm trước thì hai người ta và ngươi cũng đã có ý nghĩ muốn đánh nhau. Chỉ là ta không nghĩ tới, lần đầu tiên chúng ta đánh nhau, không chỉ có là tận sau nhiều năm mà hơn nữa, lại còn là cuộc chiến sinh tử!

Trong âm thanh của Tử Huyên cũng không có quá nhiều ý hận.

Một người nữ nhân, phải sử dụng đến thủ đoạn hèn hạ vô sỉ thì mới có thể thu được trái tim của nam nhân mà mình thích. Thì nữ nhân này, không nghi ngờ là cực kỳ đau xót, mà cái dạng tình cảm này thật sự có thể liên tục suốt đời suốt kiếp sao?

- Cuộc chiến sinh tử?

Chung Kỳ đột nhiên bắt đầu nổi giận:

- Tử Huyên, ngươi dựa vào cái gì mà đòi đánh một trận sinh tử với ta !

- Chỉ là vì Linh Nhi đã nhiều năm phải chịu cảnh sống không bằng chết!

- Cha ta Chung Khiếu, cùng với cả Chung gia đều hủy ở trong tay ngươi. Chẳng lẽ, ngươi vẫn còn không hài lòng?

- Ha hả!

Tử Huyên lập tức cười vang:

- Chung Kỳ, ngươi có cảm giác, nếu như lời này mà để cha ngươi Chung Khiếu nghe thấy, để cho liệt tổ liệt tông Chung gia nghe thấy, thì bọn họ hội phải làm như thế nào ?

- Người cũng đã chết, ta đâu quản được bọn họ sẽ nghĩ như thế nào ?

Chung Kỳ trở mặt như thế, nhưng lại chỉ thoáng trong chớp mắt thì vẻ mặt đã bình tĩnh trở lại.Nàng nhìn Tử Huyên mà nói thản nhiên:

- Hiện ta đang có chuyện quan trọng, không có thời gian đánh một trận sinh tử. Nếu như trong lòng ngươi thật sự vô phương quên được, thì đừng ngại đến Tuyệt Minh Tông, ta chờ ngươi.

- Đương nhiên, nếu như hiện tại ngươi muốn thử một lần, thì ta sẽ đấu cùng ngươi mấy chiêu. Có điều như vậy, không chỉ có sẽ không để trong lòng ngươi được thoải mái mà ngược lại sẽ càng khó chịu hơn. Cho nên, cũng đừng thử.

- Tuyệt Minh Tông sao, chúng ta nhất định sẽ đi. Hơn nữa lần sau, Chung Kỳ, ngươi sẽ không có bất cứ cơ hội nào.

Tử Huyên đáp, cũng không lại dây dưa nhiều hơn.

Hành động như thế, làm cho Thần Dạ không biết nên nói cái gì cho phải.

Hai ngày sau, chính là thời gian đi tới Chúng Thần Chi Mộ. Tử Huyên biết, nếu như nàng đánh một hồi đại chiến sinh tử như thế cùng Chung Kỳ. Mặc dù có thể chiến thắng, khẳng định cũng bị ảnh hưởng đến mọi người khi đi tới Chúng Thần Chi Mộ.

Mà Chúng Thần Chi Mộ đối với bản thân Thần Dạ thì quan trọng vô cùng, Tử Huyên càng nắm được rõ ràng hơn. Nếu như bỏ lỡ, liền phải chờ tới năm sau. Cho nên, nàng tình nguyện bỏ qua sự cố chấp trong lòng, chứ cũng không nguyện chính mình để lỡ cơ hội này.

Tấm lòng giai nhân đúng là quan tâm như thế!

- Phải vậy không, ta chờ!

Chung Kỳ không thể không làm bộ cười một tiếng, mắt nhung ngừng lại nhìn vào Thần Dạ.

Thần Dạ cũng đang nhìn nàng, một lát sau hắn mới nói:

- Lần sau gặp mặt, nhất định sẽ phân sinh tử, tạm biệt không tiễn!

Nghe vậy, sâu trong nội tâm Chung Kỳ lại là xuất hiện một hồi cay đắng không cách nào hình dung. Hắn không biết, sau khi toàn lực thi triển Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật, một khi thất bại mà quay về, thì chỗ đã bị thương tổn, không chỉ có riêng là thân thể bị thương đơn giản như vậy.

Nếu như có khả năng, Chung Kỳ thậm chí hy vọng, cả đời này, không bao giờ muốn gặp Thần Dạ nữa.

Chung Kỳ đi rồi, ba người lúc này mới đi về hướng hải vực Phong Thành.

Tử Huyên không nói chuyện, Thần Dạ đồng dạng không nói chuyện.

Trong lòng Thần Dạ, hoặc nhiều hoặc ít, sau khi xác thực bạch y thanh niên kia chính là Tiêu Vô Yểm thì hắn liền hoài nghi, câu chuyện Tử Huyên năm đó bị tập kích ắt có liên quan cùng Chung Kỳ.

Cho nên, khi thấy nàng một mình rời đi, hắn liền mang Linh Nhi đến đây chặn đường nàng.

Một trận chiến này, đối với Thần Dạ trong nhiều năm qua, cho dù là đối mặt với sinh tử thì đều là một trận đánh gian nan nhất. Bởi vì nó liên quan đến nhân tâm lòng người.

Từ lúc ra khỏi Đại Hoa hoàng triều, Thần Dạ tự nhận, ở trong lớp người trẻ tuổi mà có thể bức được hắn đến mức độ thế này thì hẳn là không có. Thế nhưng Chung Kỳ kia đúng là đã cho hắn một bài học thật tốt.

Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật, quả nhiên không giống bình thường!

Thần Dạ càng thật không ngờ, kết cục cuối cùng lại là như vậy.

Với tu vi cùng thủ đoạn của Chung Kỳ, quả thực không có thua kém Tử Huyên. Nàng cũng hận Chung Khiếu, cho nên không muốn cứu phụ thân mình, nhưng tại sao trực tiếp đến ngay cả Chung gia cũng là bỏ rơi ?

Bốn thế lực lớn ở hải vực Phong Thành, mỗi một thế lực trong đó có được tài sản đều là cực kỳ kinh người. Cho dù Thần Dạ đều là nghĩ tới, sau khi diệt Chung gia thì sẽ làm thế nào để lợi dụng một phen.

Mà Chung Kỳ nàng, lại còn nói bỏ đi là liền vứt bỏ. Điều này có phần làm cho người ta hơi hơi kỳ quái.

Nếu như nói Chung Kỳ hận lại là bao gồm cả Chung gia thì Thần Dạ có hơi không tin tưởng lắm... Bất kể thế nào, đều là vô phương liên kết, Chung Kỳ tại sao muốn đi không đếm xỉa nữa.

- Tại sao không nói lời nào?

Sau một hồi, Tử Huyên rốt cục đặt câu hỏi.

Nghe được trong giọng nói của người bên cạnh cũng vẫn cón một chút tức giận chưa từng tiêu trừ, Thần Dạ ngượng ngùng cười một tiếng lại hỏi:

- Chung gia thế nào ?

- Lại nói sang chuyện khác!

Tử Huyên nói giận dữ, nhưng vẫn trả lời:

- Ta chỉ giết Chung Khiếu, còn những người khác thì cũng không làm gì đối với bọn họ.

Thần Dạ gật đầu, Tử Huyên dù sao không phải một người ham giết chóc thành tánh. Chung Khiếu bị chết liền đã là đủ rồi. Còn những người khác, cũng là vô tội, không cần tạo ra tội lỗi sát nghiệp nhiều hơn thì vẫn tốt hơn.

Chung Khiếu chết, Chung gia xem như không còn.

Người cả hải vực Phong Thành đều cũng nhìn thấy. Mặc dù có rất nhiều người đều muốn nhân cơ hội để muốn thu được một chút lợi ích từ tài sản đã phân tán rải rác của Chung gia. Nhưng cuối cùng vẫn là kiềm chế sự tham lam trong lòng. Bởi vì bọn họ cũng không hề quên, người một tay tạo thành loại cục diện này, hiện nay đang ở một chỗ nào đó trong thành.

Trước khi bọn họ vẫn còn chưa hề rời khỏi đây, hoặc là không hề nói ra thành lời thì cũng không có người dám hành động thiếu suy nghĩ.

Trong lúc đại bộ phận mọi người nghĩ đến tài sản của Chung gia thì đám người Phong Kình, chính là đang chuẩn bị để đi tới Chúng Thần Chi Mộ.

Sau khi trở lại trong quán trọ, Thần Dạ an tâm bế quan hai ngày. Đánh một trận đó với Chung Kỳ, hắn không chỉ bị thương không nhẹ. Mà lợi ích hắn thu hoạch được cũng là không nhỏ, cho nên vừa lúc hắn phải cần một chút thời gian, để cho hắn còn từ từ tiêu hóa.

Thời gian từ từ trôi qua. Đến lúc Thần Dạ ra khỏi phòng thì đêm đã khuya. Mà ngày mai, là có khả năng đi tới Chúng Thần Chi Mộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.