Cho dù không cam lòng, cho
dù có căm giận ngút trời thì giờ này khắc này, Thần Dạ không còn có bất
cứ lực lượng phản kháng nào. Hắn chỉ có thể cảm thụ được đạo bóng dáng
kia đang từ từ chiếm cứ tâm hồn của bản thân mình, chậm rãi chiếm lấy.
- Đại ca ca, cố gắng lên a, không thể từ bỏ như vậy !
- Thần Dạ ca ca, ngươi là người làm đại sự, có thể nào từ bỏ được ?
- Thần Dạ, Thần gia đã bị đuổi ra khỏi Đại Hoa hoàng triều, hiện nay tất cả hy vọng đều nằm ở trên người của ngươi, ngươi lại muốn từ bỏ sao ?
- Thần Dạ, ngươi ở nơi này, ngàn vạn lần không nên để xảy ra chuyện !
Từng đạo âm thanh, phảng phất trực tiếp vang lên ở trong đầu Thần Dạ...
Thân thể kia của hắn đã cứng ngắc bỗng đột nhiên run rẩy một phen.
- Ta muốn từ bỏ ư ? Ta cứ như vậy mà bỏ cuộc sao?
- Mẫu thân bị bắt, đến nay tung tích không rõ, ta có thể nào từ bỏ cho
được ? Gia gia bị giam tại Thiên Nhất Môn, đại bá bọn họ, tất cả thân
nhân, hiện tại đều co đầu rút cổ tại một chỗ sâu trong dãy núi, không
thấy mặt trời. Tất cả hy vọng của bọn họ đều gửi gắm cho ta, làm thế nào mà ta từ bỏ được ? Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên vì ta, không tiếc làm phiền hà gia tộc bọn họ, chính là vì tương lai của ta, làm sao ta có
thể từ bỏ được đây !
- Ta nói rồi, sẽ cho Linh Nhi một tương lai của tuổi thơ. Hiện nay, ta
là vì nó mà đòi một cái công đạo nhưng đều còn chưa làm được, cái này
phải từ bỏ sao?
- Không, nếu như từ bỏ thì ta sẽ không xứng đáng với tất cả người nhà
cùng bằng hữu. Nếu như ta từ bỏ thì sao mà không làm thất vọng Tử Huyên
và Linh Nhi đã làm bạn suốt lộ trình cùng ta tới nay ?
- Ta không thể từ bỏ, tuyệt đối không thể!
Tâm hồn kia phảng phất đã đình chỉ dao động bỗng đột nhiên lại lay động
một phen. Tức thì sau một lát, tần suất dao động của nó đã từ từ tăng
lên...
Bóng dáng hoàn toàn chiếm cứ tâm hồn Thần Dạ, thần sắc của Chung Kỳ giờ
phút này, có dáng dấp không giống với ngày xưa.Nàng mở mắt, nhìn gương
mặt ở phía trước mắt này. Nó cũng không phải làm cho người ta vừa gặp
mặt liền cảm thấy chao đảo, nhưng lại nhìn hồi lâu thì sẽ cảm giác được
gương mặt đó càng ngày càng có hấp dẫn. Nàng dịu dàng cười.
- Thần Dạ, đến sau khi ngươi một lần nữa tỉnh lại thì cả con người ngươi liền đều thuộc về ta. Ngươi yên tâm, ta sẽ đối đãi với ngươi thật tốt,
tuyệt sẽ không biến ngươi trở thành kẻ có khả năng lợi dụng và sai
khiến. Ta coi ngươi trở thành bằng hữu, bạn tốt, được không?
Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt kia, nụ cười của Chung Kỳ càng rạng rỡ hơn. Đó là một loại cảm giác thành tựu khó có thể hình dung.
Chinh phục một nữ nhân xinh đẹp như tiên, rồi lại lạnh như băng cự tuyệt người ta ở ngoài ngàn dặm sẽ làm nam nhân cảm giác được rất có thể
diện, rất có cảm giác thành tựu. Đồng dạng, chinh phục một nam nhân tính cách vô cùng kiên cường cũng sẽ khiến cho nữ nhân cảm thấy rất tự hào.
Tuy nhiên, liền vào lúc Chung Kỳ cảm thấy như thế thì sắc mặt của nàng
đột nhiên đại biến. Bởi vì nàng cảm ứng được, tâm tư kia vốn do chính
mình nắm giữ lại đúng vào lúc này, nàng đã mất đi sự khống chế tùy theo ý mình.
- Xảy ra chuyện gì?
Chung Kỳ vội vàng đi xem lại...
- Cút ra ngoài cho ta!
Nhưng vào lúc này có một tiếng chợt quát đột nhiên vang vọng từ trong
miệng Thần Dạ. Tức thì có một cỗ lực lượng linh hồn khiến cho Chung Kỳ
căn bản vô phương ngăn cản đang búng lên hung dữ mãnh liệt.
Không chỉ có là mau chóng đuổi đánh lực lượng linh hồn của nàng ra
ngoài. Mà ngay cả một hạt giống kia ban đầu lưu ở trong lòng hắn cũng bị trả lại cho chính mình, không hề giữ lại gì hết.
Một cỗ tâm huyết vô phương áp chế phun trào ra từ trong cơ thể Chung Kỳ, vào lúc thân thể nàng nhanh chóng rút lui thì sắc mặt kia kia của nàng
lại cực kì tái nhợt đi.
Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật, nếu không đả thương được người, liền gây tổn thương chính mình!
- Thần Dạ!
Chung Kỳ kinh ngạc quát. Dầu như thế nào thì nàng cũng không tin. Đều đã thành công, vì sao có thể để cho đối phương thoát khốn chạy ra. Chẳng
lẽ tâm hồn người thiếu niên này đã không còn tồn tại một điểm tỳ vết nào sao?
- Như thế nào, rất bất ngờ?
Thần Dạ cười nhạt, âm thanh đột nhiên sắc sảo:
- Ta trải qua quá nhiều chuyện như vậy. Tâm hồn của ta lại há là như trong tưởng tượng của ngươi sao?
Trước khi trọng sanh, tận mắt nhìn thấy mẫu thân bị bắt đi, thấy mọi
người trong nhà bỏ mạng. Mặc dù là lão gia tử cuối cùng ngồi yên mà cũng không tránh khỏi đại nạn ! Loại đau đớn đó tịnh không áp chế được Thần
Dạ hắn, ngược lại càng kiên định thêm tâm tư muốn báo thù.
Lại một lần nữa được làm lại, mặc dù quỹ tích đã thay đổi, thế nhưng
những khiêu chiến gặp phải thì cho tới bây giờ đều không có thay đổi gì
hết. Mà mỗi một lần khiêu chiến, đều là kéo theo phải trả giá bằng máu
tươi đầm đìa.
Nhiều năm trôi qua, ở tận trong xương tủy, trong dòng máu, cho đến tận
chỗ sâu thẳm trong linh hồn đều là che giấu một loại điềm tĩnh như bàn
thạch. Cơn nguy hiểm vừa rồi tất nhiên là có thêm Linh Nhi bọn họ hỗ
trợ. Nhưng nếu không phải tính cách của bản thân Thần Dạ cũng khá cứng
cỏi, thì người khác có thể nào giúp được hắn!
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Sau tiếng quát, trong cơ thể Thần Dạ có một đạo ánh sáng đen bạc lóng
lánh, giống như mặt trời chói lọi lóe ra từ giữa hư không. Khí tức bá
đạo liền làm rung động thiên địa!
- Chung Kỳ, tiếp tục đại chiến đi. Ta cũng muốn nhìn một chút, đã không
có Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật thì ngươi đến tột cùng có tư cách gì, để có
thể sánh cùng Tử Huyên ở trên mặt đất Đông Vực này !
Ngoài dự đoán của mọi người, đương đầu với Thần Dạ gần như đang điên
cuồng khiêu chiến, Chung Kỳ không ngờ lại lắc đầu. Nhìn dáng vẻ của nàng thì đúng là đã lựa chọn bỏ cuộc !
Thần Dạ nhướn mày lên, cười nhạo mà nói:
- Thế nào, không thi triển nổi Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật, khiến cho yêu nữ Chung Kỳ đại danh đỉnh đỉnh cũng không còn ngay cả can đảm để động thủ ?
Nghe vậy, Chung Kỳ không khỏi cất tiếng cười gượng, chợt nhẹ nhàng nói:
- Thần Dạ, cuộc chiến giữa ta và ngươi hiện nay đã đủ rồi. Ngươi nên
biết rằng với thực lực bây giờ của ngươi thì vô phương đòi ta một cái
công đạo, chớ nói chi là muốn giết ta...
- Không thử một lần thì làm thế nào biết?
Thần Dạ song chưởng chấn động, ánh sáng đen bạc nổi lên đầy trời, tức
thì hóa thành một con Cự Long khổng lồ ở trong bầu trời với uy thế quân
lâm thiên hạ mặc sức tỏa ra.
- Nếu như ta muốn đi, ngươi căn bản không giữ nổi ta...
- Như vậy, nếu như là ta muốn giữ lại ngươi thì sao ?
Âm thanh của Tử Huyên đột nhiên vang lên từ xa xa. Một lát sau, bóng
dáng màu tím liền xuất hiện như tia chớp. Lập tức đúng là nàng tức giận
trợn mắt nhìn Thần Dạ, giống như ngày trước nàng trách mình tự tiện hành động vậy.