- Rất...
Nhưng chữ kế tiếp liền bị tắc nghẽn tại cổ họng Thần Dạ, bởi lại bị thần trí vẻn vẹn không còn nhiều lắm của hắn gắt gao nén xuống. Hắn biết,
nếu như thốt ra thành lời thì như vậy, trận đại chiến khác thường này
chính mình xem như hoàn toàn thua.
- Ta có thể nào chịu thua như vậy!
Một tiếng gầm gừ không thành lời từ sâu trong nội tâm bắt đầu điên cuồng gào thét. Trong nháy mắt, tâm thần hắn, ngay cả tư tưởng của hắn ở
trong nháy mắt này rốt cục có thể để cho Thần Dạ tự mình khống chế.
Ở phía đối diện, sắc mặt của Chung Kỳ hơi biến đổi. Hiển nhiên là vì
Thần Dạ phản kháng mà có chỗ giật mình. Có điều, đường cong cực kì kinh
ngạc kia cũng không phải quá lớn.
Mặc dù giữa nàng cùng Thần Dạ chưa nói tới đã rất quen biết. Thế nhưng
qua mấy lần tiếp xúc đã khiến cho Chung Kỳ hiểu rõ ràng, tính cách của
người thiếu niên này đâu phải là kiên cường ở mức bình thường.
Nếu như có thể dễ dàng thu phục được thì nói thật, ở trong lòng Chung Kỳ chưa chắc có được hứng thú to lớn như thế đối với Thần Dạ.
Mà nay thấy hắn còn có chỗ phản kháng, chẳng những Chung Kỳ đã tự chứng
minh được nhãn quan của chính mình không sai. Hơn nữa, người như thế thì sau khi thu phục, sự trợ giúp trong tương lai đối với chính mình cũng
càng lớn hơn.
Nếu là người bình thường thì cũng không có nửa phần giá trị lợi dụng !
Chứng kiến điều này, Chung Kỳ khe khẽ cười một tiếng. Nàng cũng không hề nói chuyện nhiều lời, hai tay nàng nhẹ nhàng quơ trước người. Trong
khoảnh khắc sau đó, một đạo lực lượng linh hồn trào ra từ trong mi tâm
của nàng. Tức thì nó lại trực tiếp muốn thẩm thấu vào trong mi tâm Thần
Dạ.
Nếu như lần hành động này mà để cho nàng thực hiện được thì như vậy, cho dù nội tâm của Thần Dạ có hò hét kêu gào lớn đến đâu, thì đến lúc đó
đều sẽ vô phương ngăn cản.
Bởi vì trong tim của hắn đã có bóng dáng Chung Kỳ tồn tại, như vậy, lại
thêm linh hồn của Chung Kỳ đang xoay quanh thân thể của hắn thì cho dù
nàng cũng không làm chuyện gì, nhưng đối với Thần Dạ mà nói thì cũng
tương đương là đả kích trí mạng.
Có lẽ là cảm nhận được bản thể đang gặp nguy hiểm. Ở trong không gian ý
thức, hồn phách của Thần Dạ dẫu không có tâm thần hắn nghĩ cách chống đỡ mà nó cũng tự động lao ra, rồi hóa thành một bóng dáng đen nhánh mà
xuất hiện ở chỗ mi tâm như thể phong bế lối vào.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Sự va chạm vô hình đã trực tiếp khiến cho thân thể Thần Dạ run rẩy kịch
liệt một hồi. Một ngụm máu tươi cũng bởi vì vậy mà phun trào ra. Thế
nhưng như vậy, đối với Thần Dạ mà nói thì tựa hồ là một chuyện tốt. Bởi
vì tâm thần hắn, chỉ sau nháy mắt này đã tỏ ra tỉnh táo hơn một chút.
Điều này tự nhiên là phản ứng bản năng của thân thể, mỗi người đều là như nhau.
Nói một cách khác, thật giống như người đang trong giấc ngủ thì đột nhiên bị va chạm mạnh. Như vậy, tự nhiên sẽ bị bừng tỉnh!
Thần Dạ hiện tại chính là ở trong loại tình huống này. Thần trí cùng tâm thần hắn, toàn bộ như là đang bị lực lượng nào đó giam cầm trong nhà
lao thì đột nhiên ở bên ngoài nhà lao xảy ra một vụ nổ mạnh kịch liệt.
Tất nhiên là sẽ mang đến thương tổn nhất định cho thân thể của hắn, hơn
nữa cũng không cách nào hoàn toàn phá vỡ nhà lao, nhưng lại đủ để cho
thần trí và tâm thần của hắn không còn bị vây khốn ở bên trong nhà lao
này.
- Tựa hồ là hoàn toàn ngược lại a?
Chung Kỳ nhẹ nhàng nhướn mày một cái, nàng nhìn qua một chút đôi mắt đã
có vẻ hơi hơi tỉnh táo. Đột nhiên nàng hiền hoàn cười một tiếng, chỉ là
lần này đây có thể thấy ở trong nụ cười đang ẩn chứa một dáng vẻ lạnh
lẽo.
Một kích vừa rồi này khiến cho Chung Kỳ cảm ứng được hồn phách của Thần
Dạ khá là cường đại, thậm chí... nhuốm màu kì dị cổ quái!
Những người khác, ở dưới loại tình huống thế này thì cho dù hồn phách có khả năng tự động tự mình đứng ra làm đôi chuyện, nhưng có thể nào lại
ngăn chặn được chính mình?
Ẩn náu sau nụ cười kia, Chung Kỳ bắt đầu từ từ nhắm mắt lại. Vẻn vẹn là
trong nháy mắt, cả người nàng hình như cũng lâm vào trong một loại trạng thái hỗn loạn, phảng phất chính nàng cũng bị liên lụy vào.
Nhưng đúng là vì loại trạng thái này, mà Thần Dạ với thần trí hơi có
tỉnh táo kia lại bỗng nhiên phát hiện, bóng dáng đang di động bên trong
thân thể của mình có tốc độ lại nhanh hơn một chút. Không chỉ là như
vậy, Thần Dạ thậm chí quỷ dị cảm ứng được bóng dáng kia tựa hồ vẫn đang
còn sống.
Rất hiển nhiên, giờ này khắc này, Chung Kỳ đã phát huy uy lực của Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật đến trình độ cao nhất!
Nàng thật đúng là rất coi trọng chính mình!
Thần Dạ không khỏi lạnh lùng cười một tiếng. Hắn thao tác một chút tâm
thần vốn phải thật vất vả mới khôi phục như cũ. Linh Hồn Chi Lực ùa ra
từ trong không gian ý thức, lập tức chúng liền bổ trí ở bên ngoài tâm
thần từng đạo chướng ngại vật vô hình không thể phá vỡ.
- Thần Dạ, như vậy thực sự không đủ!
Âm thanh của Chung Kỳ không ngờ lại trực tiếp vang lên ở trong cơ thể
Thần Dạ. Mà nương theo âm thanh của nàng đang vang lên, bóng dáng thuộc
về thân thể của nàng bỗng đột nhiên lần thứ hai tăng tốc độ nhanh hơn,
rồi như ma quỷ nhanh chóng vọt tới.
Mỗi khi bóng dáng tới gần một phân, Thần Dạ đều cảm giác được, tâm thần
cùng thần trí của lại trở nên như trước đây, cứ thế bị tiêu tan rơi rụng thêm một phần... Mà chướng ngại vật được thiết lập bởi chính lực lượng hồn phách của mình lại căn bản vô phương ngăn cản nổi bước chân của đối phương.
- Tiếp tục như vậy thì không được. Sớm muộn, rồi cũng sẽ bị nàng thực hiện ý đồ.
Tâm thần còn thừa lại của Thần Dạ vốn đang bất động đột nhiên hành động, lực lượng linh hồn hào hùng bỗng đột nhiên hóa thành một mũi tên nhọn,
nhanh như tia chớp bắn về phía bóng hình kia.
Nếu vô phương ngăn cản bước chân của nàng thì như vậy, liền phải hủy diệt nàng đi.
Mũi tên nhọn lướt đi, nhanh chóng xuất hiện ở phía trước đạo bóng dáng
kia. Sau đó, nó không hề bị cản trở mà cắm thẳng vào trong lồng ngực của bóng dáng đó, mà lại còn không hề cảm thấy có một chút ngăn cản nào.
Thế này có phần quá thuận lợi !
Tâm thần Thần Dạ căng thẳng, tuyệt đối không có đơn giản như vậy.
- Ha hả, ta đang chờ ngươi làm như vậy.
Âm thanh của Chung Kỳ vang lên lần thứ hai. Thần Dạ chợt nhìn thấy rõ
ràng, lực lượng linh hồn hào hùng bắn trúng bóng dáng kia vốn vẫn dường
như do hắn khống chế, nhưng không ngờ đều là không thu trở lại được.
Bóng dáng kia phảng phất là hắc động ( hố đen )vũ trụ. Nó hấp thu hết lực lượng linh hồn của chính bản thân Thần Dạ.
Tâm hồn không còn có những lớp lực lượng phòng ngự, khiến cho bóng dáng
kia liền nhẹ nhàng lướt đến cực kỳ dễ dàng. Sau đó, cứ từng điểm một mà
xuyên đi vào.
Đến bước này, tâm thần cùng thần trí của Thần Dạ hoàn toàn ngủ say. Dẫu
trước khi hắn ngủ say đều còn có thể cảm ứng được, tâm tư này của bản
thân đã không còn hoàn hoàn chỉnh chỉnh thuộc về mình.