Đế Quân

Chương 429: Chương 429: Cương thi. (1)




Tử Huyên mới sẽ không để ý đến nàng quá nhiều, ngẩng đầu lên, lúc này mới nghiêm túc nhìn lên đại chiến hỗn loạn ở trên bầu trời xa xa!

Cao thủ Lực Huyền đủ để khuấy động thiên địa, vì vậy đại chiến giữa cao thủ bậc này thường thường đều có lực lượng hủy diệt nương theo mà ra.

Phóng mắt nhìn tới, lấy hai người Mạc Lăng Sơn làm trung tâm, hư không bên trong phương viên ngàn thước đều trở thành một mảnh mơ hồ, theo năng lượng huyền khí trùng kích vào, không gian giống như biển rộng bị nhấc lên một đợt lại một đợt kinh đào hải lãng.

Đại chiến của hai người tuy nói nhất thời khó phân cao thấp, nhưng ở trong mắt đám cao thủ Thông Huyền như Tử Huyên, lúc này đã có thể đoán được một hai.

Năm năm trước Nhạc Hùng cũng không phải là đối thủ của Mạc Lăng Sơn, mà năm năm trước đám người Mạc Lăng Sơn ngâm trong Long Huyết Đàm, một thân thực lực cũng là càng ở trên bọn họ.

Tuy nói đều là cảnh giới Lực Huyền nhị trọng, nhưng hiển nhiên bàn về độ hùng hậu của huyền khí, Mạc Lăng Sơn nếu so với Nhạc Hùng thì mạnh hơn một bậc, lúc đầu vẫn còn không có khác biệt quá lớn, nhưng cứ tiếp tục như vậy dây dưa đi xuống tất nhiên sẽ từ từ kéo ra chênh lệch giữa song phương.

Trận tỉ thí này nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mà nói, Mạc Lăng Sơn thắng định rồi.

Mà đúng như dự đoán của một đám cao thủ Thông Huyền, kèm theo đại chiến của hai người càng ngày càng kịch liệt, Nhạc Hùng dần dần rơi vào hạ phong, nhìn lại Mạc Lăng Sơn càng đánh càng hăng, đánh tới cuối cùng Nhạc hùng cơ hồ đều không có sức hoàn thủ.

- Muốn kết thúc rồi!

Khi trong lòng mọi người dứt lời không lâu, trên bầu trời, Mạc Lăng Sơn một chưởng phá vỡ phòng ngực của Nhạc Hùng, lực đạo còn thừa lại khuynh tiết mà xuống, chấn đến Nhạc Hùng ở trong không gian liên tiếp lùi về phía sau, một ngụm máu tươi cũng là bắn ra cả đại địa phía dưới.

- Nhạc Hùng, trận chiến này, ngươi thua.

- Hừ, Mạc Lăng Sơn, ngươi đừng quá đắc ý, hiện tại mới là trận đầu.

Nhạc Hùng gầm lên một tiếng, thật cũng không tiếp tục dây dưa, xoay người đi xuống đám mây.

Liền ở lúc này, một người từ trong đám người Diêu Quang thành bạo xạ mà ra, đi tới chỗ đất trống ở giữa, chính là Nhạc Phong.

- Phong nhi?

Nhạc Hùng quát nhẹ một tiếng, có chút không giải thích được, hiển nhiên dựa theo thương nghị trước đó của bọn họ, trận thứ hai này còn chưa đến phiên Nhạc Phong.

Thay vì nói là đang nhìn mọi người ở đối diện, không bằng nói ánh mắt của Nhạc Phong liền chưa từng dời qua, một lát sau hắn hắng giọng cười to:

- Trận kế tiếp, ai tới?

- Tử Huyên tiểu thư!

Đến lúc này Âm Mị không nhịn được mà lên tiếng gọi khẽ.

Trả lời nàng lại là mục quang tựa như châm kia của Tử Huyên, Sau khi đâm thẳng tới khiến cho Âm Mị chột dạ cúi đầu, nàng mới chậm rãi tiêu sái mà ra.

Mà mắt thấy được cư nhiên là Tử Huyên đánh một trận này, thần sắc của Nhạc Phong có điều biến đổi, nhưng chợt thần sắc cực độ phấn khỏi, cùng mỹ nhân đánh một trận, vậy cũng ý nghĩa có tiếp xúc khoảng cách gần với mỹ nhân.

Loại tiếp xúc này có lẽ liền đem mong muốn ban đầu đạt được... Nhất niệm đến đây, Nhạc Phong vốn là kích động, lúc này lại càng sâu!

Biết con không ai ngoài cha, khi Nhạc Hùng nhìn thấy đối diện đi ra ứng chiến là một nữ tử trẻ tuổi khiến cho người ta không thể cự tuyệt, hắn liền là sáng tỏ vì sao Nhạc Phong lại hành động mà không nghe bàn bạc trước đó...

- Phong nhi, ngươi cẩn thận một chút cho ta!

Nhạc Hùng thấp giọng quát nói, Long Huyết Đàm trân quý bậc nào, lấy hiểu rõ của hắn đối với Mạc Lăng Sơn, vì nhận được cơ hội năm năm một lần mới có, người này tuyệt sẽ không tùy tiện phái một người đi ra ngoài ứng chiến, hơn nữa đối tượng là Nhạc Phong được xưng là một người trẻ tuổi đứng đầu trong hai đại thành trì.

Nếu Mạc Lăng Sơn lựa chọn nữ tử này, vậy đã nói lên nữ tử này ít nhất có tu vi cùng thực lực không kém gì Nhạc phong.

Phẩm tính của nhi tử mình là cái dạng gì, Nhạc Hùng là rõ ràng nhất, hắn sợ Nhạc phong ở trước mặt một nữ tử quên hết tất cả, tiến tới thua mất trận này.

- Cha, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không vì nhỏ mà mất lớn, bất quá... Nữ tử cực phẩm như vậy trong nhân sinh cũng không thấy nhiều a, nếu gặp, ta liền không thể bỏ qua.

Nhạc Phong cũng không quay đầu lại, nhẹ giọng mà cười cười, ánh mắt kia thuận theo ở trên người Tử Huyên dừng lại càng lâu liền là phát ra cực nóng.

Đối với Nhạc Phong trả lời như vậy, Nhạc Hùng cũng là không thể làm gì mà lắc đầu, may mà hắn đối với nhi tử của chính mình cũng là có lòng tin cực lớn.

Cảnh giới Thượng Huyền tam trọng hai mươi tuổi, tu vi cùng tiềm lực bực này dõi mắt toàn bộ thế giới có lẽ không coi là gì, nhưng ở trong phạm vi Diêu Quang thành cùng Hiên Quang thành này lại là có tư cách đủ để kiêu ngạo với mọi người.

Những năm gần đây vì bồi dưỡng Nhạc Phong, Nhạc Hùng cùng Nhạc gia không tiếc bất cứ giá nào, công pháp, vũ kỹ, linh dược, phàm là Nhạc Phong cần dùng tới đều sẽ nghĩ hết biện pháp thu hoạch đến.

Vì vậy mặc dù Nhạc Phong chỉ ở cảnh giới Thượng Huyền tam trọng nhưng lực chiến đấu chân chính của hắn cho dù là đối mặt với cao thủ Thượng Huyền ngũ trọng cũng không kém chút nào.

Nhạc Hùng tin tưởng chỉ cần nhi tử của mình không ý loạn tình mê, bị nữ sắc che mắt, thực lực bình thường có thể phát huy ra, như vậy trận chiến này Nhạc Phong thắng định rồi.

Sau khi thấy Nhạc Hùng không nói gì thêm, Nhạc Phong ôn hòa cười, mỹ nhân phía trước, hắn cố gắng đem mình giả dạng thành một gã công tử văn nhã, chỉ tiếc ánh mắt kia liền nói ra được, cũng là hiểu được gia hỏa này cũng không giống như bộ dạng mà hắn thể hiện ra.

- Vị cô nương này, ta cùng với người động thủ bình thường cũng sẽ không hạ thủ lưu tình, chuyện liên quan đến Long Huyết Đàm, ta càng sẽ toàn lực ứng phó, ngươi tuyệt sắc như vậy, nếu không cẩn thận thương tổn ngươi, trong lòng ta sẽ rất áy náy. Cho nên ngươi dứt khoát nhận thua đi. Nói như vậy, cũng không đả thương duyên phận giữa chúng ta, đồng thời cũng cho chúng ta một cái bắt đầu tốt, ngươi nói phải không?

- Địch nhân động thủ với ta, chỉ cần không phải đối thủ của ta, như vậy kết quả đều là cái chết, ngươi chuẩn bị xong chưa?

Tử Huyên chậm rãi ngẩng đầu, gằn từng chữ nói.

Nghe vậy, mọi người của Diêu Quang thành không khỏi ngẩn sững sờ một chút.

Nhạc Phong cũng đồng dạng ngây ngốc một chút, hiển nhiên là không nghĩ tới sát tâm của nữ tử này cư nhiên nặng như thế!

Bất quá ở hắn xem ra, đây là chuyện tốt.

- Cô nương, nữ tử quá cường hãn là không tốt lắm. Nếu như ngươi thật muốn đánh, ta tuy không có lạt thủ tồi hoa, nhưng kết quả của ngươi lại là sẽ rất thê thảm, nói không chừng ta đều có thể bớt đi một quá trình nói chuyện yêu thương rồi.

- Muốn chết!

Tử Huyên lại không nói thêm cái gì, nghênh đón Nhạc Phong, cước bộ chậm chạp đạp đi.

Thấy nàng cử động như vậy, Nhạc Phong cũng là thu hồi tâm tư lại, sau đó từ trong tay áo vươn ra một đôi bàn tay để cho người ta vừa nhìn liền biết là được sống dài trong an nhàn sung sướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.