Nơi đó đang có đoàn người
nhanh như tia chớp bạo xạ mà đến, đơn giản chỉ là khí tức, từng người
đều là không yếu, người mạnh nhất trong đó cũng cùng Mạc Lăng Sơn không
kém bao nhiêu.
Có thể lên đỉnh của Hắc Long sơn này trừ người của Hiên Quang thành ra,
liền chỉ có người của Diêu Quang thành, một đám người này hẳn là đến từ
Diêu Quang thành.
Bất quá vận khí của bọn hắn hiển nhiên là kém rất nhiều.
Ở bên trong đám người bọn họ cũng không có gia hỏa biến thái giống như
Thần Dạ, có thể có được long khí kinh sợ một đám yêu thú, bọn họ nhưng
là thực sự xông lên, cho nên từng người lộ ra có một hai phần chật vật,
cũng bao gồm người mạnh nhất ở bên trong.
- Mạc Lăng Sơn, các ngươi ngược lại là tới sớm a!
Mới vừa lên đỉnh núi, người mạnh nhất ở trong đám người Diêu Quang thành liền là hờ hững quát nhẹ, nhưng ánh mắt lập lức liền biến hóa một chút, hiển nhiên hắn là nhìn thấy đám người Hiên Quang thành, từng người thần thái tự nhiên, cũng không có ở trước đó không lâu từng có hành động
kịch liệt phát sinh.
- Ha hả, Nhạc Hùng, cũng không thể mỗi lần đều cho các ngươi chiếm tiên cơ.
Sau khi ánh mắt của Mạc Lăng Sơn từ trên đám người đối phương quét qua,
liền là nhàn nhạt mà cười cười, trong lòng hiện ra cảm giác thoải mái.
Bao gồm cả hắn ở bên trong, coi như là Chung Luyện không thừa nhận cũng
không được, lần này nếu như không có Thần Dạ tương trợ bọn họ, như vậy
Long Huyết Đàm năm năm mở ra một lần, hôm nay sẽ không có phần của bọn
hắn.
Nghe vậy Nhạc Hùng kia hừ lạnh nói:
- Đến sớm cũng chưa chắc có thể đạt được thắng lợi cuối cùng, Mạc Lăng Sơn, ngươi đừng cao hứng quá sớm.
- Đã như vậy, vậy liền ít nói nhảm, bắt đầu đi!
Mạc Lăng Sơn lạnh nhạt tiến lên, nhìn Nhạc Hùng cười nhạo nói:
- Là do chúng ta bắt đầu trận chiến đầu tiên, hay là?
- Năm năm trước, một chiêu bị thua bởi tay ngươi, tâm của bổn tọa cho
đến ngày nay cũng chưa từng an bình qua, hôm nay bổn tọa mượn máu của
ngươi lại vì Long Huyết Đàm tăng thêm vài phần mùi vị huyết tinh, Mạc
Lăng Sơn, đến đây đi!
Nhạc Hùng giận quát một tiếng, thân hình vừa động, huyền khí hùng hồn từ trong cơ thể kia bộc phát ra, nâng cả người hắn bắn thẳng đến giữa
không trung, một phiến hư không bị chấn đến lay động ra từng tầng rung
động như gợn nước.
- Ha ha, Nhạc Hùng, chỉ sợ hom nay ngươi đồng dạng sẽ nuốt hận tại chỗ!
Mạc Lăng Sơn cười lớn một tiếng, liền cũng xông lên tận trời!
Hai đại Lực Huyền cao thủ, khí cơ vừa mới ở trên không trung đụng vào
liền là khiến cho không gian này nhất thời mơ hồ xuống, ba động huyền
khí cường đại khiến cho hai phương nhân mã ở phía dưới đều không hẹn mà
cùng lui về phía sau vài bước.
Sau khi nhìn thoáng qua, Tử Huyên nhẹ cau mày, liền đem ánh mắt thu lại, tựa hồ hai đại cao thủ đại chiến căn bản không dẫn lên nổi nửa điểm
hứng thú của nàng.
Âm Mị một mực theo ở bên cạnh mẹ con Tử Huyên, thấy vẻ mặt như vậy của Tử Huyên, nàng nhẹ giọng nói:
- Tử Huyên tiểu thư còn đang lo lắng cho Thần công tử sao, hắn nhất định sẽ không có chuyện gì.
Cô nương cùng với tiểu thư hai loại cách gọi này nghe là không sai biệt
lắm, nhưng trên thực tế lại có bất đồng rất lớn, gọi là tiểu thư càng
giống như là thuộc hạ!
Lông mày của Tử Huyên nhẹ giương lên, thản nhiên nói:
- Âm tông chủ, ta mặc dù không thích có người cố ý ở trước mặt ta lấy
lòng, đồng thời lại giấu diếm quá nhiều, lại cũng sẽ không quản mà hỏi
nhiều, nhưng Thần Dạ nhất định sẽ không để cho ngươi cố lồng huyền hư.
Nếu như ngươi muốn lộng xảo thành chuyên, tốt nhất vẫn là nói rõ ràng.
Nghe vậy, sắc mặt của Âm Mị khẩn trương lên một chút, chợt ngượng ngùng cười nói:
- Tử Huyên tiểu thư yên tâm, sau chuyện Long Huyết Đàm này ta nhất định sẽ nói rõ ràng.
- Hi vọng như thế!
Vẻ mặt đạm mạc của Tử Huyên để cho Âm Mị bất đắc dĩ mà cười khổ một
tiếng, sau đó nàng lập tức chuyển đề tài, chỉ vào một gã trẻ tuổi ở đối
diện nói:
- Hắn tên là Nhạc Phong, con của Nhạc hùng, thực lực đã đạt đến cảnh
giới Thượng Huyền tam trọng, ở bên trong người trẻ tuổi của hai đại
thành trì hắn coi như là người đứng đầu, nếu như không có Tử Huyên tiểu
thư mà nói, trận này của hắn chính là một trận mấu chốt.
Nhạc Phong kia xấp xỉ với tuổi của Mạc Vô Hành, lại có tu vi cảnh giới Thượng Huyền tam trọng, quả thật không tệ.
Ở lúc ánh mắt của Tử Huyên quét nhìn qua, nơi đối diện, Nhạc Phong tựa
như cũng nhận thấy được có người đang đánh giá mình, ánh mắt của hắn
chợt ngưng vọng mà đến, liền ở sau sát na, chỗ sâu trong đồng tử của hắn có một đạo hỏa nhiệt cũng xen lẫn ý tứ dâm tà thật nhanh hiện lên đi ra ngoài.
Dung mạo của Tử Huyên tuy không phải là thiên hạ vô song, nhưng lại có
một cỗ cảm giác ấm áp thấm vào trong ruột gan, dĩ nhiên, ấm áp là đối
với một người trừ Linh nhi ra.
Lạc ở trong mắt người ngoài nàng phảng phất như một đóa băng liên tồn
tại hậu thế, rồi lại ngạo nghễ đứng trên chín tầng trời, nhưng chính là
phần xa xôi cùng với không thể chạm đến này càng khiến cho nam tử muốn
hái đến.
Nhạc Phong tuyệt đối không nghĩ tới trong Hiên Quang thành lại có một nữ tử như thế tồn tại. Chỉ nhìn một cái về sau, tầm mắt của hắn liền không từ trên người của Tử Huyên chuyển dời đi.
Nhìn Nhạc Phong một cái, Linh nhi bĩu môi chán ghét nói:
- Người này kém xa so với Đại ca ca!
Linh nhi nói so ra kém cũng không đơn thuần là nói về thực lực, còn có
những cái khác, nghe vào trong tai Âm Mị nàng lơ đễnh cười cười, quả
thật Thần Dạ biểu hiện ra là kheiens cho người khác xem mà tán thán,
nhưng những thủ đoạn kia đặt ở trên thân người cũng không dùng được.
Thần Dạ Trung Huyền lục trọng cảnh giới, Âm Mị tất nhiên không cho là hắn có thể đánh bại được Nhạc Phong.
Tự nhiên rồi, nếu như đem phần thủ đoạn mà Thần Dạ ngày đó dánh bại đệ
tử kia của Chung Luyện đều tính vào, Nhạc phong liền có vẻ không bằng
rồi.
- Mẹ, lát nữa đem gia hỏa kia làm thịt đi!
Theo ánh mắt của Nhạc Phong càng lúc càng lớn mật, chán ghét trong lòng Linh nhi cũng là càng ngày càng sâu.
- Sẽ không để cho hắn nhìn thấy mặt trời vào ngày mai.
Ánh mắt của Tử Huyên cũng là một mực nhìn chăm chú vào Nhạc Phong, cùng
với hắn bất đồng là ánh mắt của nàng là cực hạn băng lãnh.
Nghe được một phen đối thoại của mẹ con này, Âm Mị luống cuống sợ hãi, vội nói:
- Tử Huyên tiểu thư, không thể! Tranh chấp Long Huyết Đàm có thể đem hết toàn lực, nhưng cấm lấy tính amngj người ta...
- Ta muốn giết người, không ai có thể ngăn cản.
Thanh âm lạnh thấu xương làm cho những lời của Âm Mị chuẩn bị nói ra đều là nuốt trở lại, bất quá trong con mắt nhìn về phía Tử Huyên vẫn là có
lo lắng thật sâu.
- Âm tông chủ, đây đồng dạng cũng là cơ hội của ngươi, hi vọng hảo hảo nắm chắc.
Tử Huyên lạnh lùng nói.
Vẻ mặt của Âm Mị không khỏi liền biến đổi, há hốc mồm, cuối cùng nhưng
cái gì cũng nói không ra, có thể nhìn ra ở lúc này ánh mắt của nàng lại
là co rút lại mấy phần...